Chương 19: Nhiệm Vụ Cấp S – Dĩ An, Vùng Lặng Của Tim
Ngày 3/1/2048. Sau ba ngày đánh giá tâm lý và năng lực dị ứng, Huy chính thức được giao nhiệm vụ cấp S đầu tiên sau đợt tập huấn: điều tra chuỗi dị biến tại siêu thị bỏ hoang ở Dĩ An, Bình Dương.
Thông tin sơ bộ: 17 người mất tích. Sau ba ngày, họ tự quay về. Vẫn ăn, nói, làm việc bình thường – chỉ khác một điểm: không ai còn tim.
Chụp chiếu, MRI, xét nghiệm sinh học – mọi hồ sơ đều xác nhận điều không thể phủ nhận: khoang ngực rỗng tuếch. Nhưng thần kinh hoạt động bình thường, ý thức tỉnh táo, thậm chí huyết áp và điện tâm đồ… vẫn đều đặn, như có một cơ quan vô hình thay thế tim thật.
---
Ba tháng sau – tất cả chết cùng một lúc.
Không đau đớn. Không vùng vẫy. Cơ thể phân hủy như bị rút sạch linh khí. Không hồn, không huyết, không pháp tướng. Tàn tích để lại là mùi tanh và mảng xám sẫm nơi từng có huyết quản.
---
HTSN phân loại dị biến:
Cấp S – nguy cơ lan truyền.
Dạng chưa xác định: có dấu hiệu của quy tắc – nhưng chưa thể xác minh.
Huy được chọn vì mắt pháp linh dị có thể thấy rạn nứt thời gian và dư ảnh linh giới.
---
05:30 sáng.
Trực thăng hạ cánh trên nóc một chung cư bỏ hoang sát khu siêu thị.
Từng viên gạch bám rêu, cột thép gãy vụn, trần nhà sập xuống như vết thương chưa lành. Nhưng siêu thị bên dưới – vẫn sạch sẽ, như có người âm thầm dọn dẹp mỗi ngày.
Huy bước vào cùng đội hỗ trợ 2 người – đặc vụ Song Tử (anh em sinh đôi) và kỹ thuật viên Diễm. Anh lập tức cảm thấy một nhịp đập lạ vang lên từ lòng đất. Không đều – nhưng có tiết tấu, như tiếng trống thúc vào xương tủy.
---
“Ở đây có thứ gì đang thay tim người ta… bằng chính ký ức về nó.” – Huy lẩm bẩm.
---
Khi cả nhóm bước vào khu thực phẩm tươi, đèn bật sáng. Không ai chạm công tắc.
Trên các kệ hàng: tim bò, tim lợn, tim người – xếp ngay ngắn, còn tươi, không phân hủy. Trên từng cái tim là… một con mắt nhỏ, chớp chớp.
Diễm hét lên:
> “Anh Huy! Tim… đang nhìn em!”
Huy lập tức giương Pháp Nhãn, xuyên qua lớp vật chất. Cảnh tượng hiện ra: trên trần nhà là một thực thể mờ – hình người, không mặt, không miệng, nhưng có hàng trăm mắt mọc từ cổ xuống bụng.
Nó không bước, mà trượt. Từng nhịp trượt lại khiến thực tại méo đi một chút – như thể trọng lực đang bị viết lại.
---
“Nó không giết. Nó thay thế.” – Huy nhận ra – “Nó cấy thứ gì đó vào ngực họ. Không phải tim thật. Là ký ức về tim.”
---
Lúc này, tất cả cửa siêu thị đóng sập.
Đèn chuyển sang màu đỏ máu. Cửa kính phản chiếu… phiên bản khác của Huy – không mắt, không mặt, trên ngực là một lỗ trống đang đập.
> “Muốn sống? Đổi tim ngươi đi.”