Chương 20: Trái Tim Cuối Cùng

Chương 20: Trái Tim Cuối Cùng

Ánh đèn đỏ máu đập nhịp như mạch sống của một con thú. Huy quay đầu lại, cả siêu thị tối đen như bị nhúng trong mực tàu. Mỗi bước chạy, anh cảm giác như đang lao qua một đám sương đặc sệt, bám lấy da thịt như tơ tằm, ngứa rát.

Từ phía sau – một khối đen không rõ hình dạng rít lên từng nhịp. Nó không di chuyển bằng chân, mà dịch chuyển – như một cơn ác mộng đang luồn vào thực tại. Bất kỳ ai nhìn vào nó đều lập tức thấy đau ở tim, thậm chí không thở nổi.

---

Huy chạy đến cuối hành lang. Trước mặt là một căn phòng: "Phòng ngủ nhân duyên."

Cánh cửa mở hé, gió lạnh rít qua khe gỗ mục. Bản năng khiến Huy khựng lại – có thứ gì đó sai. Cánh cửa không chỉ mở – nó đang… đập nhịp.

Bịch... bịch... bịch...

Huy giương Pháp Nhãn.

Thế giới xung quanh vỡ ra từng lớp. Lớp đầu là phòng ngủ, lớp thứ hai là hàng loạt ký ức nhập nhằng, và lớp thứ ba – là cánh cửa đang mọc ra một trái tim bằng gỗ, đập từng nhịp đồng bộ với anh.

“Không vào thì chết. Vào thì có khi... còn chết lẹ hơn.”

Huy cười khan, đạp cửa bước vào.

---

Bên trong – không còn là phòng ngủ. Là một khoảng không trống rỗng, sâu hút, và giữa đó là một cầu thang bằng thịt, quấn lấy các đốt xương và mạch máu. Mỗi bậc thang – thành hình bằng những mảnh ký ức vỡ vụn.

Trên đỉnh cầu thang: một trái tim khổng lồ, đỏ thẫm như bị ngâm trong máu hàng thế kỷ. Từng nhịp đập của nó tạo ra âm thanh vọng lại khắp không gian như trống tang lễ.

---

Huy bước từng bước.

Bước một – ngực anh nhói.

Bước hai – tim co rút.

Bước ba – máu trào lên miệng.

Bước thứ tư…

...bước cuối cùng – anh chết.

Cơ thể đổ sụp, mắt mở to, tim ngừng đập.

---

Nhưng đúng lúc đó – một đạo ánh sáng xanh bạc nổ tung trong linh hồn. Ký hiệu cổ khắc trên lòng bàn tay Huy cháy bừng như bùa chú sống. Một vòng xoáy linh lực đảo ngược thời gian 5 giây trước.

> "Phá Căn Bản Ứng Báo."

Bất kỳ tổn hại nào xảy ra với Huy – nếu trong trạng thái bất công, sẽ bị đảo nghịch nguyên lý và phản lên kẻ gây ra.

---

Trái tim khổng lồ ngừng đập.

Một giây.

Hai giây.

Ba…

Nó gằn lên một nhịp như kẻ bị nghẹn, rồi… vẫn tiếp tục đập.

Nhưng bên ngoài, cách siêu thị 300 mét, một người qua đường – hoàn toàn không liên quan – ngã gục. Tim vỡ thành trăm mảnh. Bác sĩ pháp y sau này sẽ không thể giải thích vì sao một trái tim “không có nguyên nhân” lại nổ tung như lựu đạn.

---

Huy mở mắt.

Anh ngồi bật dậy giữa khoảng không kỳ quái, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngực lại… nhẹ như chưa từng bị móc tim.

Cầu thang biến mất.

Trái tim khổng lồ vỡ ra thành tro.

Không còn dấu vết.

---

Huy bước ra khỏi căn phòng. Cửa lại là gỗ cũ, bình thường, như chưa từng có gì xảy ra. Anh nhìn quanh – khối đen truy sát đã biến mất. Nhưng dư ảnh của nó – vết máu in trên tường, dấu chân trôi nổi, và mùi nồng mặn trong không khí – vẫn còn đó.

---

> “Mình chưa thắng. Mình chỉ được tha chết lần này.”