Chương 21: Cấp Tuyệt – Phân Giới Của Kinh Hoàng
Ngày hôm sau, khi Huy còn đang nằm trong khu y tế của thành phố ngầm, một tin tức đã lan khắp nội bộ Tổng cục II – HTSN:
> “Trái tim ở siêu thị Dĩ An – đã biến mất.”
---
Câu nói ấy vang lên trong phòng họp khẩn cấp của Ban Xử lý Dị Biến Quy Tắc, khiến cả không khí như đặc lại.
Thứ đó – trái tim khổng lồ bằng máu thịt đập trong tầng ký ức không gian – vốn không tồn tại theo logic vật lý. Vậy mà khi các đội pháp sư khoa học đến hiện trường, những thiết bị linh lực cảm ứng và máy đo sinh trùng học đều xác định được dư chấn của sinh vật cấp cực hạn từng hiện diện ở đó.
> Nhưng giờ thì nó đã biến mất. Không dấu vết. Không dịch chuyển. Không tiêu hủy.
Chỉ là… không còn.
---
Tuy nhiên, khối bóng đen kỳ lạ – thứ đã truy sát Huy – vẫn còn. Dù không ai nhìn thấy rõ hình dạng thực, nhưng các cảm biến quái dị học đều ghi nhận một vùng khí linh đen đặc, đậm đặc tử khí, án ngữ trong tầng không gian lệch cách mặt đất chưa đến 5m.
100 mét xung quanh siêu thị Dĩ An – lập tức được niêm phong cấp A.
Huy được triệu tập lên Ban Phân Tích Dị Quy Tắc để tường thuật lại toàn bộ diễn biến. Trong căn phòng bạc lạnh ánh đèn, Huy ngồi đối diện 5 trưởng nhóm – những người từng chạm trán quái dị cấp S trở lên – cùng một người phụ nữ trẻ với ánh mắt lạnh: Phó Chủ sự Uyển Dao.
---
> “Cậu nói… đã leo cầu thang, bị tim bóp chết, rồi ‘hồi sinh’? Nhờ vào ‘Phá Căn Bản Ứng Báo’?” – Uyển Dao gõ nhẹ bút ghi âm.
> “Đúng vậy.”
> “Trái tim ấy, có biểu hiện ý thức? Hay chỉ là một kết cấu sinh học?” – bà hỏi dồn.
> “Tôi không chắc. Nhưng… lúc tôi ‘chết’, nó gần như biết tôi là ai. Có thể nó chọn tôi.”
> “Chọn?” – người bên trái nheo mắt – “Ý cậu là thứ đó… có trí chọn lựa?”
> “Tôi không khẳng định. Nhưng nếu nó là Quy Tắc Sống, thì việc nó ‘chọn’ là có khả năng xảy ra.”
---
Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi Uyển Dao gật đầu. Cô quay màn hình, chiếu lên bảng điều khiển một sơ đồ phức tạp:
---
Hệ thống phân cấp Quái Dị Quy Tắc – HTSN
Lưu ý tất cả quái dị quy tắc điều cấp S quái dị (thường)
Cấp 5 – Hồn Vật (Cấp D trở xuống)
> Những linh thể đơn giản, vong hồn vô chủ, hoặc dị vật không có khả năng tự sinh logic.
Cấp 4 – Dị Loạn (Cấp C/B)
> Dị vật sở hữu cơ chế hoạt động rõ ràng, nhưng có thể tương tác, giải thích hoặc khống chế bằng cách vật lý hoặc tâm linh. Ví dụ: linh thư, sinh vật biến dị.
Cấp 3 – Tuyệt (Cấp A)
> Những quái dị sống bằng ý niệm luật lệ – tự tạo quy tắc và bắt người phải tuân theo.
Không thể tiêu diệt bằng cách thông thường. Chỉ có thể phá luật, phản luật, hoặc viết lại luật.
Một khi đã dính luật, dù có chạy trốn hàng ngàn km, cái chết cũng sẽ đến đúng theo quy tắc.
Cấp 2 – Mệnh (Cấp S)
> Quái dị tồn tại mang ý thức cao, có thể bắt chước, giả dạng, thao túng cảm xúc con người.
Tổ chức nghi ngờ một số "nỗi sợ tập thể" trong văn hóa là dư ảnh của chúng.
Cấp 1 – Khởi Nguyên (Cấp S+/Omega)
> Không phân loại được. Không chắc chúng có tồn tại thật. Nhưng nếu có – thì thực tại đã bị thay đổi bởi chúng ít nhất một lần.
Huy được xếp trong nhóm giám sát cấp này – vì chưa ai hiểu rõ “Phá Căn Bản Ứng Báo” của cậu đến từ đâu.
---
Huy lặng người nhìn bảng phân cấp.
> “Cấp Tuyệt… chính là cái cầu thang và trái tim kia?”
> “Có thể. Nhưng chưa chắc.” – Uyển Dao nói – “Cầu thang có thể là ‘Cơ chế Phát Quy Tắc’, còn trái tim là ‘trọng tâm luật lệ’. Thứ giết cậu là quy tắc. Nhưng thứ phản luật lại là chính năng lực của cậu.”
---
Một người đàn ông râu bạc ngồi bên trái nói thêm:
> “Khối đen kia… không phải Dị Loạn. Nó không có hình. Không phản ứng. Nhưng mỗi lần ai đó tiếp cận, nó khiến người đó mất thời gian ngắn nhớ chính mình là ai.
Đó là dấu hiệu của… luật lệ biến nhận thức.
Tức là… nó cũng có thể là cấp Tuyệt.”
---
Từ nay, vùng siêu thị Dĩ An được niêm phong hoàn toàn, dựng kết giới 3 lớp:
Lớp trong: Vòng chặn quái dị bậc 4
Lớp giữa: Phong tỏa linh lực
Lớp ngoài: Giả lập không gian dân sự, che mắt công chúng
Huy không được phép tiếp cận lần hai – trừ khi có mệnh lệnh từ Chủ sự cấp Thần Môn trở lên.
---
Trên đường trở về, Uyên đi cùng Huy.
Cô im lặng hồi lâu, rồi nói:
> “Cậu vẫn nghĩ mình là người thường?”
> “Tôi là người bị lôi vào chuyện bất thường. Thế thôi.”
Uyên mỉm cười nhẹ:
> “Cậu đã bước vào hệ thống cấp Tuyệt. Cậu không thể rút chân ra được nữa.”
> “Vậy tôi đi tiếp. Cho đến khi biết ai viết ra những quy tắc đó.”