Chương 22: Phục Hồi Linh Thuật – Tín Hiệu Từ Phía Tây Bắc

Chương 22: Phục Hồi Linh Thuật – Tín Hiệu Từ Phía Tây Bắc

Ba ngày trôi qua trong căn phòng y tế pháp linh sâu dưới lòng thành phố ngầm.

Huy nằm yên trên chiếc giường đặc chế bằng gỗ linh đàn – một loại gỗ chỉ có thể sinh trưởng quanh các khe nứt linh lực. Tấm chăn mỏng phủ lấy anh như một lớp màng giữa sự sống và những thứ không gọi được tên.

---

Linh Thuật Quy Tắc – thứ đã cứu mạng Huy trong Phòng ngủ Nhân Duyên – tuy mạnh mẽ, nhưng cũng trả giá bằng chính mạng sống.

Mỗi lần kích hoạt, là mỗi lần bị báo ứng đuổi kịp.

Hệ thống HTSN từng có quy định:

> “Kẻ sử dụng Linh Thuật Quy Tắc bắt buộc phải dưỡng khí, phục hồi hồn thể trong vòng 72 giờ sau mỗi lần thi triển cấp độ C trở lên.”

---

Trong ba ngày đó, Huy không được ra ngoài, không được liên lạc, không được đọc bất kỳ thông tin nào từ bên ngoài. Chỉ có những Người Điều Pháp ra vào đều đặn, niệm chú, đặt linh phù, dựng kết giới phục hồi lên cơ thể anh.

> “Cậu đã khôi phục được 90%. Dưới trung tâm thần kinh của cậu vẫn còn một điểm lệch hồn, nhưng nó đã ổn định.

Đừng dùng Linh Thuật Quy Tắc trong ít nhất 24 giờ tới.” – Người Điều Pháp nói, mắt nhìn thẳng vào pháp nhãn của Huy.

---

Sáng ngày thứ tư, Huy được phép xuất viện.

Anh mặc lại bộ đồng phục màu đen bạc, rời khỏi cổng tròn của phòng y tế. Không khí ở đây vẫn đặc quánh, nặng mùi thuốc và bùa trấn. Nhưng cơn nhức nhối trong mắt trái của anh – pháp nhãn – đã dịu hẳn.

Ngay khi vừa bước ra, Huy móc điện thoại từ túi áo, gửi một dòng tin nhắn:

> [Tôi xuất viện rồi.]

---

Cùng lúc đó, ở một khu vực khác trong thành phố ngầm – nơi đặt văn phòng của Tổ Điều Phối Chi Nhánh Tây Bắc, Uyên vừa mặc xong áo giáp tác chiến.

Điện thoại trong túi cô rung lên.

Cô rút ra – là tin nhắn từ Huy.

> [Tôi xuất viện rồi.]

Uyên mỉm cười khẽ. Cô trả lời:

> [Chúc mừng. Cẩn thận sức khoẻ. Nhớ kiểm tra định kỳ.]

Giọng điệu vẫn như mọi lần – đơn giản, điềm tĩnh, không quá gần cũng không quá xa.

---

> “Phó Chủ sự Uyên.” – một người gọi lớn.

“Chúng tôi nhận được tín hiệu từ vùng biên giới Tây Bắc. Một khe linh dị đã mở.

HTSN chi nhánh phía đó hiện chỉ còn lại 6 người có thể chiến đấu. Họ cần viện trợ gấp.”

Uyên cất điện thoại, siết chặt quai đeo vũ khí sau lưng:

> “Đã rõ. Lên xe.”

---

Trong khi đó, Huy bước ra hành lang chính của tầng B3 – khu trung tâm vận hành thành phố ngầm.

Dòng người qua lại tấp nập. Các kỹ sư năng lượng, tổ giám định linh vật, đội hậu cần, pháp sư phục hồi, binh sĩ đặc nhiệm – tất cả đều hoạt động như mắt xích trong một cỗ máy khổng lồ.

Không ai biết rằng, dưới vẻ ngoài bình thản ấy, một vài vị trí đã bắt đầu trống rỗng.

---

Uyên lên đường.

Huy bước tiếp.

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được:

> Một cơn gió đen đang trườn đến từ rìa Tây Bắc.