Chương 28: Thành Vô Diện – Lộ Trình Bản Đồ Hạ Giới

Chương 28: Thành Vô Diện – Lộ Trình Bản Đồ Hạ Giới

Tầng Sáu, lần hai.

Khung cảnh vừa tan rã của khu chung cư biến mất trong chớp mắt, thay bằng một đồng bằng tro xám trải dài, ở giữa là một tòa thành khổng lồ đâm lên trời như một vết rách của thực tại.

Huy khựng lại.

> "…Đây là thành trì của tầng thứ sáu?"

Trước mắt anh là “Thành Vô Diện” – nơi được ghi chép trong các cổ thư linh dị là nơi lưu trữ những “khái niệm đã bị lãng quên” và “sinh linh không còn được công nhận bởi thực tại”.

Thành ngoại cao gần 10 mét, làm bằng đá đen sống – từng khối đá như thở. Trên tường là những khuôn mặt mờ nhòe, không mắt, không miệng, như đang gào thét trong câm lặng.

---

Chặn cửa – yêu cầu “minh tệ”

Khi Huy bước đến cổng, đám quân lính lập tức dàn hàng chặn lại. Gương mặt họ bị nát một nửa, làn da xám xanh dính máu khô. Mắt họ đỏ rực, nhưng giọng nói lại lịch sự:

> "Người lữ hành, đưa minh tệ nếu muốn vào. Không có minh tệ, không có danh."

Huy nhìn kỹ – vài tên giống zombie lai yêu tinh, còn một vài kẻ thì nửa thân thể là hư ảnh, như những linh thể bị phong kín trong vỏ thịt. Hơi thở bọn chúng hôi tanh, mang mùi tử khí pha tro bụi thời gian.

Anh giật mình nhớ đến thẻ thông hành cấp S mà yến từng đưa. Mở ra, trong đó có một gói nhỏ 10 đồng bạc kỳ lạ – mặt trước khắc hình cây sinh mệnh, mặt sau là hình một con mắt khuyết.

Anh đưa cho chúng.

Cả đội lính đồng thanh cúi đầu cảm ơn như thể vừa được giải thoát khỏi một lời nguyền.

---

Bên trong thành Vô Diện

Không khí bên trong thành trì tĩnh lặng đến rợn người. Những con phố âm u, phủ bụi dày, không có mặt trời, nhưng ánh sáng lại phát ra từ các khe nứt trong tường, như những “ánh sáng trí nhớ bị lãng quên”.

Sinh linh ở đây đều không có mặt. Họ đeo mặt nạ sắt, hoặc đơn giản là… gương mặt trống trơn. Dáng vẻ người – nhưng không ai dám gọi họ là người.

Nhiệm vụ Huy được Cây Sinh Mệnh truyền qua tầng ý niệm, là:

> “Tìm Từ Hân – một cáo ba đuôi từng phản bội cõi âm để giữ bản đồ Hạ Giới. Cô ta hiện đang làm hồ kỹ xướng ca ở khu Cầu Chân Giới phía nam thành. Nhưng coi chừng… nơi đó không phải là khu đèn đỏ – mà là nơi các linh hồn hát lên lời cuối của đời mình.”

---

Hiện thực – Cuộc chiến mở rộng

Ở thế giới thực – ngày 15/3/2048, gần một tháng sau khe nứt Tây Bắc đầu tiên, những khe nứt khác đã mở toang tại các vị trí khắp thế giới:

Chicago (Mỹ): Cây cầu sắt Millennium gãy sập, hàng trăm xác sống cổ đại trồi lên từ lòng đất.

Leningrad (Nga): Một phần thành phố bị chìm vào bong bóng linh khí lạnh, quân đội đóng băng ngay trong khi đang chiến đấu.

Paris (Pháp): Các hồn ma mặc áo giáp thời Napoleon trỗi dậy và diễu hành trong âm thanh chuông cổ.

Vân Nam (Trung Quốc): Cả dãy núi bị sụt, mở ra lối vào hang động âm linh thời thượng cổ.

Trung Phi – Boali: Thác nước đỏ máu, sinh vật mù mắt và không có tim bò ra từ lòng thác.

Tồi tệ nhất, giữa Thái Bình Dương, xoáy nước khổng lồ mở ra khe nứt thứ bảy, khác biệt hoàn toàn. Từ đó không phải âm khí, mà là một loại khí trắng kì dị, được ISS (trạm không gian quốc tế) và Thiên Cung (trung quốc) ghi nhận là có tính phá hủy cấu trúc hạ nguyên tử.

---

Cuộc chiến: Thảm kịch song phương

Bản đồ đỏ dần trên các trạm điều khiển chiến sự. HTSN Việt Nam báo cáo sơ bộ:

100.000 âm linh bị tiêu diệt.

20.000 quân nhân hy sinh.

80% vùng biên Tây Bắc bị bỏ trống dân cư.

10 quốc gia gửi hỗ trợ, nhưng vẫn không đủ để ngăn đà lấn của “thứ gì đó” chưa lộ diện.

Dân thường ở các vùng rìa bắt đầu luyên lị – bị hút hồn, mất nhận thức, trở thành “xác sống còn thở” chờ bị điều khiển. Người ta gọi họ là “Nhân Cốt” – thân người, tâm không, linh hồn đã mất liên kết.

---

Giữa lúc đó, ở tầng sáu, Huy đang ngồi trong một quán trà cũ kỹ, chờ Từ Hân xuất hiện. Một bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, bài hát không có lời, chỉ là âm thanh gió thổi qua núi sâu, mang theo một mùi hương cổ xưa… và nguy hiểm.

> “Xin hỏi… ngươi đến tìm bản đồ Hạ Giới?”

Một giọng nữ ngọt như rượu đêm lạnh vang lên từ phía sau.