Chương 30 – Cảm Nhận Tối Hậu
Huy đặt chân xuống tầng thứ bảy.
Ngay lập tức, mọi thứ sụp đổ.
Không phải mặt đất – mà là chính nhận thức của anh. Mọi giác quan bị phong ấn – không theo từng lớp, mà cùng một lúc, như thể có một lưỡi dao vô hình chém đứt tất cả những gì khiến con người là “người”.
Không còn ánh sáng. Không còn âm thanh. Không còn cảm giác trọng lực hay hướng. Anh không biết mình đứng, nằm, hay đã tan rã. Không còn biết mình là thịt xương hay ý thức trơ trọi.
Huy đang ở giữa một thứ hư vô tuyệt đối – không thời gian, không không gian, không tồn tại.
Và rồi, một câu hỏi xuyên thẳng vào tâm trí, không bằng ngôn từ mà bằng sự ép buộc:
> “Ngươi là gì khi không còn cảm nhận?
Ngươi là ai khi ‘ý niệm về bản thân’ cũng bị xóa?”
Một lực ép nặng như hàng vạn ngọn núi đè thẳng lên hồn thức. Huy cảm thấy mình bị nghiền thành bụi hư vô, bị kéo giãn, phân rã. Từng suy nghĩ tan ra như khói. Tên của mình… khuôn mặt của mình… người thân, bạn bè, ký ức… tất cả mờ nhạt dần như thể chưa từng tồn tại.
Anh vùng vẫy.
Không có cơ thể để giãy dụa. Chỉ có một mảnh ý thức lơ lửng giữa đại hải của cái không – và đại dương đó đang nuốt trọn từng mảnh cuối cùng của “Huy”.
Anh nghe thấy tiếng của chính mình – không từ miệng mà từ tận đáy sâu linh hồn:
> “Mình là ai…? Mình đang làm gì ở đây?
Tại sao… lại đau như vậy…?”
Huy nhận ra một điều: nếu buông xuôi, nếu chỉ một niệm đầu hàng, anh sẽ bị hủy diệt vĩnh viễn. Không tái sinh. Không còn tên gọi. Không còn gì cả.
Cái chết thật sự – không phải là ngừng thở, mà là quên mất mình từng sống.
Một khoảnh khắc, trong sâu thẳm, một tia lửa loé lên – ký ức về Uyên.
Không rõ gương mặt. Chỉ một cảm giác: ấm áp, yên bình, một lời hứa chưa thực hiện. Từ tia sáng nhỏ nhoi đó, một chuỗi ký ức kéo về – lời thề, thanh kiếm Diệt Lý, Cây Sinh Mệnh, âm giới, trái đất, máu, nước mắt…
Từng mảnh ký ức trở thành mỏ neo.
Anh không chiến thắng bằng sức mạnh. Anh chiến thắng bằng chấp niệm sống – và bằng ý chí không để mình bị xoá khỏi dòng nhân quả.
Ầm.
Không gian nổ tung. Cảm giác trào ngược trở lại như thác lũ: lạnh, nóng, đau, tim đập, phổi co bóp, da nổi gai… Anh bật người dậy, thở hổn hển như kẻ chết đuối được cứu sống.
Tầng bảy không phải để vượt qua. Nó để nghiền nát.
Và anh – sống sót. Nhưng để lại thứ gì đó của mình… mãi mãi.