Chương 31: Linh Tướng
Tầng thứ tám – cánh cổng sắt khổng lồ mở ra bằng tiếng gầm khô khốc như tiếng thời gian bị xé toạc. Huy bước vào một cõi giới phủ kín màn sương đen ngòm, nơi ánh sáng không thể len lỏi, nơi không gian như bị kéo dài vĩnh viễn và nặng trịch như nỗi oán hận ngàn năm.
Không còn pháp lực.
Không còn linh căn.
Tất cả kỹ năng bị một thế lực vô hình khóa chặt. Không còn bất kỳ sự kết nối nào với thế giới bên ngoài – nơi đây như một khái niệm bị cắt đứt khỏi thực tại.
Tầng Linh Tướng.
“Cảnh báo,” giọng cây Sinh Mệnh vang lên từ sâu trong tâm trí, “Quy tắc ở tầng này vượt trên cả Quy tắc – đây là Quy tắc của nguồn gốc. Tất cả linh năng đều vô hiệu. Chỉ còn lại bản thân ngươi, và ý chí.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ sương mù.
Rồi – chúng xuất hiện.
Một vạn Linh Tướng.
Không phải âm linh thông thường. Không mờ nhạt. Không hư ảo. Chúng là những chiến binh đã từng sống, từng chết, và không chịu tan biến. Áo giáp đen cháy xém, mắt đỏ như lửa, xương cốt sắt thép – linh hồn được cô đọng thành vật chất.
Bọn chúng đứng thẳng hàng, rồi đồng loạt hét lên.
“Người sống – phá luật – phải diệt!”
Cơn sóng sát khí lao tới, không cho Huy một giây suy nghĩ.
Huy rút Kiếm Diệt Lý.
Không linh lực – không kỹ năng – nhưng lưỡi kiếm vẫn lóe lên ánh sáng kỳ dị. Anh lao vào, cắt đôi linh tướng đầu tiên, sau đó là tên thứ hai. Máu âm linh bốc khói mù mịt.
Chỉ mới bắt đầu.
Mười phút trôi qua, Huy đã tiêu diệt hơn trăm tên. Một giờ – một nghìn. Ba giờ – gần hai nghìn. Nhưng mỗi cú chém giờ đây là một nhát xé rách lên cơ thể. Mỗi bước chân là một lần nhói buốt trong tim.
Không có tiếp viện.
Không có phép thuật.
Chỉ có một người và một vạn oan hồn chiến binh.
---
Giờ thứ mười lăm.
Áo Huy đã rách nát. Mặt mũi bê bết máu, tay run lên không thể siết chặt chuôi kiếm.
“Ta… không được ngã…” Huy thở dốc, nhưng đầu gối anh bắt đầu khuỵu xuống.
Giờ thứ hai mươi. Chỉ còn ý chí kéo lê thân xác.
Giờ thứ hai mươi chín. Huy giết được gần hai ngàn tên. Những tên còn lại đứng xa nhìn anh – như đang chờ linh hồn anh sụp đổ.
Rồi… Huy ngã.
Cả thế giới tối sầm.
Không gian biến thành một mảnh ký ức mờ nhạt.
---
Trong mơ, anh thấy mình năm sáu tuổi, đứng giữa nghĩa trang ở quê vào một chiều gió lạnh. Người bà đã khuất của anh nằm yên dưới tấm bia đá xám. Một sư thầy già ngồi tụng kinh.
“Khi thân xác bệnh, con có thể điều khiển được không?”
“Khi thân xác già, con có thể ngăn lại được không?”
“Thân xác – không phải là con. Nó chỉ là cát bụi, là nước, là khí hợp thành.”
“Nếu con muốn – hãy biến nó thành của con.”
Lời kinh ấy như ngọn lửa nổ tung giữa bóng tối.
---
Cơ thể Huy bốc cháy. Không phải cháy vì lửa – mà là cháy vì tâm hỏa. Linh hồn anh gào thét. Ý chí vượt ngưỡng chịu đựng của con người.
Tâm Pháp Bất Diệt – khai mở.
Đôi mắt Huy mở to. Lửa linh hồn bốc lên ngùn ngụt. Toàn bộ thân xác như một khối thép sống – không còn cảm giác đau, không còn giới hạn về cơ bắp hay xương khớp. Mỗi thớ thịt vận hành theo ý chí.
Anh đứng dậy.
Một lần nữa, cầm lấy Kiếm Diệt Lý.
Hét lên: “Nếu đây là Quy tắc của nguồn gốc, thì ta – chính là người viết lại quy tắc đó!”
Rồi anh lao vào biển địch.
Một con rối sắt – bị linh hồn điều khiển.
Một người – một kiếm – một ý chí – xé toạc hàng ngàn vạn oan hồn.
Máu đen tuôn như mưa.
Thời gian tan chảy.
Không còn gì ngoài sự sống muốn tồn tại trong cõi diệt.
---
Ba mươi tiếng sau, tầng tám chìm vào im lặng.
Huy đứng giữa đống xác linh tướng. Mỗi tên – một khúc xương gãy, một tiếng thét không còn âm vang.
Anh thở ra – không phải vì mệt – mà là để nhắc nhở mình còn sống.
Phía cuối tầng tám, cánh cổng dẫn tới tầng chín mở ra. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống, phản chiếu vào thân thể cháy sém của Huy – giờ đây không còn là một con người thông thường.
Không còn là phàm nhân.
Cũng chưa hẳn là tu sĩ.
Mà là kẻ mang theo quy tắc bất diệt của chính mình.