Chương 32: Cánh Cửa Cảm Xúc
Tầng 9.
Cánh cửa trước mặt Huy không có hình dạng cụ thể. Nó không được làm bằng gỗ, đá hay kim loại. Nó là một vùng xoáy mờ đục, tựa như một đốm nước mắt khổng lồ treo giữa không gian trống rỗng, nơi ánh sáng không thể phản chiếu và thời gian không hiện diện. Trước khi bước vào, Huy cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nhòe đi như sắp bị xóa khỏi thực tại – không phải vì một thế lực bên ngoài, mà vì chính bản thân anh không còn chắc liệu mình còn là ai.
“Cẩn thận,” giọng của Cây Sinh Mệnh vang lên trong tâm trí, “tầng này là giao điểm của cảm xúc và tồn tại. Một bước sai lầm, ngươi có thể xóa sạch một dòng thời gian. Ảnh hưởng lan tới cả thực tại.”
Huy hít sâu, dù phổi anh không còn không khí thật. Anh bước qua.
…
Mọi thứ lập tức biến mất.
Không trọng lực, không không gian, không âm thanh.
Chỉ có cảm xúc.
Không giận dữ, không yêu thương, không đau khổ, không vui sướng – mà là một dòng cảm xúc nguyên thủy tuôn trào như lũ, không tên gọi, không ranh giới. Huy không còn đứng mà như đang chìm trong cảm xúc, mỗi giây bị dìm sâu hơn xuống dòng sông vô hình của nội tâm chính mình.
Rồi hình ảnh đầu tiên xuất hiện – cánh cửa của ký ức mở ra.
Huy thấy mình ngồi co ro trong góc phòng cũ, năm anh mười tuổi, tay ôm chặt chiếc áo của mẹ để lại sau khi bà mất vì tai nạn. Anh cảm thấy nỗi sợ bị bỏ rơi, một cảm giác anh đã cố chôn giấu trong hàng chục năm qua. Bây giờ, nó sống lại – mạnh mẽ, áp đảo. Và với mỗi nhịp tim anh, một dòng thời gian khác biến dạng.
Một nơi nào đó trong hư không, trạm vũ trụ ISS nhận được sóng nhiễu loạn không thể lý giải. Ở Nga, một đứa trẻ mới sinh bật khóc mà không rõ lý do. Ở Trung Quốc, một tu sĩ cảm nhận luồng lệch lạc trong khí vận địa cầu.
Cảm xúc của Huy đang ảnh hưởng đến toàn bộ dòng chảy thực tại.
…
Cảnh thứ hai.
Anh thấy Uyên – nhưng không phải Uyên hiện tại. Là Uyên thời cấp 3, với nụ cười lấp lánh dưới nắng Sài Gòn, nắm tay Huy lần đầu tiên trong một buổi tan trường.
Đó là niềm vui, nhưng bị kéo lê xuống bởi nỗi lo sợ mất mát. Một kịch bản hiện ra: Uyên chết dưới tay Huy, máu cô nhuộm đỏ chiếc áo đồng phục trắng.
Không ai điều khiển cảnh tượng này – nó được kết tinh từ những gì Huy đã từng nghĩ đến trong vô thức. Những "nếu như", những "lỡ như", những giả định anh từng lo sợ. Và giờ đây, chúng được quy tắc tầng này biến thành thật – thật đến đau đớn.
Huy gào lên, lao tới ôm Uyên, nhưng cơ thể cô như bị hút vào hư không, tay anh xuyên qua khoảng không lạnh lẽo.
Một tiếng nổ vang lên từ xa – như tiếng một vũ trụ vừa sụp đổ.
…
“Ngươi đã phá vỡ một thời tuyến nơi ngươi không thổ lộ với cô ấy,” Cây Sinh Mệnh nói, “giờ thời gian đó không còn tồn tại.”
“Ta… giết một thế giới?”
“Không. Ngươi giết chính khả năng của thế giới đó được hình thành.”
…
Cánh cửa thứ ba mở ra – lần này, không gian rung chuyển.
Một thành phố chìm trong mưa máu. Những bóng người không mặt chạy tán loạn. Trên đỉnh tháp cao, chính Huy – một phiên bản khác, lạnh lùng và vô cảm – đang chém giết không thương tiếc. Bàn tay nhuốm máu, đôi mắt rỗng tuếch, hắn thì thầm:
> “Tất cả đều phải chết… vì cảm xúc khiến ta yếu đuối.”
Huy nhận ra: đó là chính mình, trong một dòng thời gian nơi anh chọn từ bỏ cảm xúc để tu luyện đến tuyệt đỉnh. Một Huy hoàn hảo – nhưng không còn người.
“Ngươi muốn thắng tầng này?” Giọng nói vang vọng khắp cõi hư vô, “Vậy hãy chọn: hoặc xóa bỏ cảm xúc để trở nên bất khả chiến bại – hoặc giữ cảm xúc, và liều mọi thứ.”
Cả không gian chao đảo. Hàng triệu luồng ký ức, cảm xúc, mảnh thời gian va chạm, nổ tung. Một hố đen ký ức hình thành phía sau Huy – nếu anh bị hút vào đó, toàn bộ bản ngã sẽ bị xóa sạch, không còn gì là "Huy" nữa.
…
Huy nhắm mắt.
Anh không chọn gì cả.
Anh chỉ nhớ lại khoảnh khắc bình yên – lúc ngồi ăn hàu nướng, uống bia cùng Uyên. Lúc anh thở phào nhìn tin nhắn gửi đi: “Nếu anh còn sống trở về… em sẽ làm người yêu anh chứ?”
Một cảm xúc không định danh lan tỏa: Hy vọng.
Và nó phá vỡ tầng cảm xúc.
Hố đen tan biến. Cảm giác trở lại. Huy mở mắt – đứng trên bậc thang dẫn vào phần sâu hơn của tầng 9, nhưng giờ đây, anh không chỉ mang theo mình – mà còn gánh trên vai sự bất ổn của hàng trăm dòng thời gian.
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại.