Chương 33: Bản Ngã và Hư Vô
Khi Huy bước tiếp vào lòng tầng 9, mọi khái niệm về không gian một lần nữa bị bóp méo. Trước mặt anh không còn là đường hầm hay đại sảnh như các tầng trước – mà là một vùng trắng mênh mông, không có trên, không có dưới, không phương hướng, không giới hạn. Hư vô thuần túy.
Ở nơi này, không còn quy tắc trọng lực, ánh sáng, thậm chí không còn bản thân.
Huy đưa tay nhìn – nhưng không thấy gì. Bàn tay anh biến mất. Không phải bị xóa, mà là… chưa từng tồn tại. Một vùng trắng quét qua cơ thể, và từng phần của anh rơi vào trạng thái lửng lơ giữa "có" và "không". Chân, ngực, đầu – tất cả đều mất định nghĩa.
Tầng này không chỉ vô hiệu hóa linh căn – mà vô hiệu hóa chính bản ngã.
> "Ngươi là ai?"
Một giọng nói vang lên – không mang âm sắc, không thuộc về bất kỳ ai, như thể toàn bộ hư vô đang hỏi anh.
Huy cố trả lời, nhưng lưỡi đã tan thành ánh sáng, thanh âm không thể thoát ra.
> "Ngươi là con của ai? Sống để làm gì? Ngươi là người tốt hay kẻ giết người? Tất cả những gì ngươi tin… là thật? Hay chỉ là thứ bị tạo ra bởi nỗi sợ?"
Một vùng đen mở ra giữa hư vô. Từ đó, một sinh vật bước ra – hình dáng y hệt Huy, nhưng đôi mắt nó trống rỗng như giếng sâu không đáy.
Bản ngã phản chiếu.
Nó cười.
> "Ta là ngươi nếu chưa từng được cứu bởi tình yêu. Nếu không gặp Uyên. Nếu không được chọn bởi Cây Sinh Mệnh. Nếu cứ tiếp tục là một phàm nhân bình thường, dằn vặt, tổn thương, lạc lối. Một ngươi thuần túy, không lọc qua hy vọng."
Sinh vật đó không dùng chiêu thức – vì không còn quy tắc để dùng pháp thuật.
Chúng lao vào nhau, đánh bằng ý niệm – ý chí đối đầu với tuyệt vọng.
Trong hư vô, mỗi đòn đánh là một đoạn ký ức bị đảo lộn: lần đầu tập kiếm với cha, lần thất bại ở cuộc thi, cái ôm đầu tiên của Uyên, cái tát từ mẹ khi Huy nổi loạn…
Từng lát cắt ký ức hiện ra như mảnh vỡ. Bản ngã phản chiếu nhặt từng mảnh và cười:
> "Thấy không? Ngươi không hoàn hảo. Ngươi yếu đuối. Ngươi không xứng là cứu tinh gì cả."
Huy quỳ gục, thân thể không còn là da thịt mà là những dòng ký ức rách nát, tản ra khắp không gian như tro bụi.
Ngay lúc đó – một luồng ánh sáng nhỏ vụt qua.
Uyên.
Cô không hiện rõ, chỉ là một ấn tượng mờ nhạt, như ký ức chưa thành hình – nhưng đủ để chạm vào một phần của Huy đã gần lụi tắt.
> "Nếu tôi không xứng… thì tại sao cô ấy lại mỉm cười với tôi lúc tôi chẳng có gì trong tay?"
Huy bật dậy.
Bản ngã kia thét lên, lao tới – nhưng bị đánh văng ngược bởi ý chí được rèn từ cảm xúc đã vượt qua ở chương trước.
Một quy tắc bậc cao bị đánh thức.
Cây Sinh Mệnh thầm thì trong tâm thức: “Ngươi đang chạm vào ‘Quy Tắc Bản Ngã’. Một trong những tầng sâu nhất của cấu trúc vũ trụ. Kẻ nào vượt được bản ngã, kẻ đó không còn bị bó buộc bởi danh tính, mà có thể chọn lại chính mình.”
Huy giơ tay – lần này có hình thể. Bản ngã của anh cũng giơ tay – nhưng nó tan rã như bụi sáng, rút vào thân thể anh.
Anh không tiêu diệt nó.
Anh chấp nhận nó.
Và từ đó, một vầng sáng từ linh hồn bùng phát – chiếu rọi toàn bộ tầng 9. Không còn trắng, không còn đen, không còn hư vô. Chỉ còn một cánh cửa ánh sáng hiện ra ở trung tâm – lối dẫn đến thử thách cuối cùng.
…
Nhưng phía sau cánh cửa, một thực tại đang rụng vỡ từng lớp.
Dòng thời gian mà Huy từng từ bỏ khi đối đầu bản ngã bắt đầu sụp đổ, kéo theo hiệu ứng domino xuyên không – lan đến tận Trái Đất ở hiện tại. Ở Việt Nam, một đứa trẻ bị co giật lạ thường. Ở trạm vũ trụ ISS, khí trắng bắt đầu chuyển động như phản ứng với linh hồn Huy.
Một trận chiến không chỉ thay đổi anh – mà đang viết lại trật tự vũ trụ.