Chương 42: Đòn Thử Thách

Chương 42: Đòn Thử Thách

Gió đã ngừng thổi.

Không khí, thời gian, và cả âm thanh dường như bị níu lại… khi Kẻ Gác Cổng Đêm Tối khẽ nâng tay.

Một vòng xoáy khí đen tím cuộn lên từ thân thể hắn, không giống bất kỳ linh lực hay quái khí nào từng xuất hiện. Đó là hỗn độn khí nguyên thủy, thứ tồn tại trước cả khi quy tắc được sinh ra, trước cả khi trời – đất – đạo – luân được phân định.

Trong khoảnh khắc ấy, bán kính 200 mét quanh hắn, mọi vật chất – cây cối, đá tảng, đất đá, xác người – hóa thành tro bụi tức khắc. Không qua bốc cháy, không có tiếng nổ, chỉ là sự vắng mặt của hiện hữu.

Tiếp theo, một sóng xung kích vô hình lan ra xa gần 2 cây số, đập ngã rừng cây, thổi tung mặt đất, làm lún sụp tất cả các kết giới còn sót lại của HTSN.

Huy đứng ở rìa vùng tiêu diệt, mặt đối mặt với hắn.

Không còn lời nói.

Không còn khiêu khích.

Chỉ là một cuộc thi triển sự tồn tại.

---

Kẻ Gác Cổng giơ tay lên trời, rồi chầm chậm vẽ trong không gian một ký tự uốn lượn như rồng hóa đá. Không ai biết đó là loại văn tự nào – chỉ biết khi nét vẽ hoàn thành, mặt đất lõm xuống như bị ấn bởi thiên mệnh.

> “Đòn này…” – Huy nghĩ – “không phải để giết ta. Mà là… xóa sổ khái niệm ta từng tồn tại.”

Anh không thể né.

Không thể phản đòn.

Chỉ có thể đỡ.

---

Huy cắm thanh Kiếm Diệt Lý xuống đất. Dẫn toàn bộ tàn linh khí vào cơ thể, vận chuyển Tuyến Phá Căn Bản Ứng Báo, chia tổn thương vào các kênh phụ của hệ quy tắc.

Anh sử dụng tất cả:

Dẫn nghịch khí toàn thân – biến cơ thể thành cột thu phá

Chuyển luân tuyến – đảo hướng đòn đánh

Và… niệm niệm trụ định – giữ vững bản ngã không dao động

---

Đòn đánh giáng xuống.

Không có ánh sáng.

Không có âm thanh.

Chỉ có một lực tuyệt đối, mang tính chất xóa nhân – quả, phá định nghĩa. Trong tích tắc, cơ thể Huy bị hất văng như bụi cát trong bão lửa.

Anh cảm thấy mình không còn thở. Không còn máu. Không còn cảm giác.

Tất cả… rơi vào tĩnh.

---

Nhưng…

Ngay lúc đó, từ sâu trong lòng đất, một nguồn sinh khí cổ đại trỗi dậy.

Cây Sinh Mệnh, ở một nơi xa xôi tận cùng kết giới pháp giới, đã kích hoạt tầng dẫn sinh khí khẩn, tập hợp tinh hoa trời đất dẫn vào thân thể Huy.

Một màn chắn vô hình phủ qua trong chớp mắt.

> “Không thể cứu ngươi hoàn toàn…” – giọng Cây Sinh Mệnh vọng đến –

“…nhưng ta có thể giữ cho ngươi còn lại một phần.”

---

Khi cơn chấn động tan đi, đất lún sâu thành một hố khổng lồ, khói đen vẫn còn bốc lên từ rìa.

Huy nằm giữa tâm điểm. Một bên tay phải… đã biến mất.

Không phải bị chém. Không phải bị đốt.

Mà là… bị xóa khỏi chuỗi nhân quả.

Không dấu máu. Không vết rách.

Chỉ đơn thuần là không tồn tại.

---

Anh mở mắt.

Hơi thở nặng nề, mùi tro cháy trộn với sinh khí rối loạn.

Từ từ, Huy ngồi dậy.

Cánh tay trái run rẩy cầm lấy thanh kiếm vẫn còn cắm dưới đất. Máu nhỏ từ trán, từ miệng, từ ngực. Nhưng ánh mắt – vẫn… trực diện.

> “Tưởng đâu sẽ chết.”

“Hóa ra… chỉ mất một tay.”

Anh gượng đứng lên, không hét, không rít.

Chỉ đơn giản là tồn tại.

---

Kẻ Gác Cổng Đêm Tối tiến đến, không còn tỏa sát khí.

Hắn đứng trước mặt Huy, lặng lẽ nhìn anh vài giây – rồi đưa tay ra, ngón trỏ chạm nhẹ lên trán.

> “Ngươi… qua được.”

“Vậy thì, nghe đây.”

> “Đừng hỏi ta vì sao thế giới này trở nên như vậy.”

---

Hết Chương 42