Chương 41: Hồi Quang Cổng Tối
Trước khi cú đánh thứ bảy giáng xuống – cú đánh mang theo toàn bộ sức nặng của "Hỗn Độn Thể" – cả thế giới dường như… ngưng lại.
Không phải Huy đã dùng quy tắc.
Không phải thời gian bị đóng băng.
Mà là một luồng tinh thần truyền dẫn, xuyên qua mọi rào cản thực tại, đâm thẳng vào thức hải của Huy.
---
Ký ức không thuộc về anh… đổ tràn vào.
---
Trời không có màu. Mây là đá. Cát là linh lực hóa lỏng.
Trên đỉnh tầng trời thứ bảy – nơi Thiên Giới ngự trị, Huy thấy một thân ảnh khổng lồ mặc chiến khải trắng bạc, tay cầm đại kích nặng như núi, ánh mắt rực lửa – nhưng ẩn chứa bi thương.
Hắn từng tên là Thương Tẫn – một Chiến Tướng Thần Minh, thuộc về đội quân "Trật Tự Sáng Thế", người bảo vệ ranh giới các giới khỏi xâm lăng của ngoại vật.
---
Hắn từng dẫn đầu hàng vạn thần binh, từng chém đứt mạch trời, từng cản cả một dòng sông thời gian đang lật đổ Thiên Luật.
Hắn từng... được ca tụng là “Kẻ Không Bao Giờ Quỳ Gối”.
---
Cho đến khi hắn phát hiện ra một điều cấm kỵ:
> Thiên Giới không phải nơi của công lý.
Mà là cỗ máy của “duy trì quyền lực tuyệt đối”.
Trong một trận chiến với Ngoại Giới, hắn thấy Thiên Giới cố tình để hàng trăm thế giới bị hy sinh – vì “hệ quả của điều chỉnh quy tắc là không cần thiết phải cứu kẻ yếu.”
Hắn thấy nhân loại bị bỏ mặc, chỉ vì thiếu giá trị "năng lượng thần giới có thể thu hồi".
Hắn đã phản bội.
---
“Nếu công lý chỉ là công cụ, thì ta sẽ là gươm của công lý thật sự.”
Hắn nổi loạn.
Dẫn theo một phần thần binh, phá tan ba tầng thiên môn, tiến vào các giới để cứu những sinh linh bị bỏ rơi.
Nhưng…
Khi đối mặt với “Kẻ Mang Luật Tối Cao” – Thủ Hộ Thần Trụ của Thiên Đạo – hắn đã bại.
---
Hắn không bị giết. Hắn bị xóa tên.
Không còn chỗ trong sách Thần. Không còn bài tụng ca.
Bị đày xuống Âm Giới, không có tư cách đầu thai, không thể diệt vong – bị đóng dấu “Quỷ Thần Gác Cổng” – một thực thể bất tử, bị trói buộc vào chức năng duy nhất: ngăn mọi thứ quay về ánh sáng.
---
Hắn gào thét trong vô vọng hàng vạn năm, cho đến khi… hắn quên mất tên mình.
Chỉ còn tồn tại, hỗn độn, và oán niệm.
Chỉ còn vai trò. Không còn lý do.
---
Hình ảnh vụt tắt.
Huy bật ngửa, thở gấp, tay vẫn giữ chặt kiếm. Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.
Nhưng trong đầu anh, giọng nói của quỷ thần vang lên như sấm giữa trời đêm:
> “Nếu ngươi đỡ được cú đánh tiếp theo… Ta sẽ cho ngươi biết – Nhân Giới này… rốt cuộc là gì.”
> “Không phải thứ ngươi nghĩ đâu, Huy.”
---
Hết chương 41