Chương 40: Ranh Giới Trước Hư Vô
Mặt đất nứt vỡ. Không gian xé rách.
Cả một vùng Tây Bắc chìm trong bóng tối lẫn tro bụi – không còn ánh sáng mặt trời, không còn gió thổi, chỉ còn một khoảng lặng nặng hơn cái chết.
Huy vẫn đứng đó.
Tay nắm kiếm chặt đến bật máu, cơ thể cháy xém từng lớp da. Linh lực tản mát. Quy tắc trong người đã sụp đổ.
Mọi kỹ năng, mọi tầng khái niệm đều đã bị bẻ cong hoặc nuốt mất bởi sự hiện diện thuần hỗn độn của "Kẻ Gác Cổng Đêm Tối".
> “Không còn gì cả...” – một tiếng thì thầm lạnh như sương đêm vang lên trong đầu Huy.
“Ngươi không còn sức mạnh. Không còn quy tắc. Không còn quyền tồn tại.”
Một cú đánh nữa đến.
Huy dùng hết những gì còn lại để chắn – không bằng kỹ năng – mà bằng thân thể rách nát và một tay giữ chặt kiếm.
Cú va chạm hất tung anh lần nữa, xuyên qua ba lớp kết giới tàn dư, cắm xuống đất như một khúc gỗ cháy.
Mọi người tưởng anh đã chết.
---
Nhưng... từ trong đống tro, Huy chầm chậm đứng dậy.
Không phải bằng sức. Không phải bằng ý niệm.
Mà bằng từ chối gục ngã.
> “Dù không làm được gì…” – giọng anh khản đặc.
“Dù không thay đổi được điều quái gì hết…”
“THÌ TA VẪN SẼ LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN TRẢM QUỶ THẦN!!”
ĐM!!!
Tiếng gào bật ra, mang theo tất cả sự phẫn nộ, đau đớn, bất lực, và kiêu hãnh.
Không ai hiểu vì sao trời lại chấn động một nhịp.
Ngay cả "Kẻ Gác Cổng", lần đầu tiên, dừng lại.
Không vì bị thương. Mà như... chạm phải điều cấm kỵ.
---
Một lưỡi chém nữa rạch ngang.
Không trúng. Không làm tổn thương.
Nhưng... để lại một đường nứt trong khái niệm "bất bại".
Huy gục xuống ngay sau đó.
---
Không thắng. Không còn gì. Không còn thở.
Nhưng… cả chiến trường biết một điều:
Trong vũ trụ này, có một sinh linh – một phàm nhân – dám đứng giữa thần và quỷ, gào lên rằng mình không phục.
---
Hết chương 40