Chương 39: Quy Tắc Sụp Đổ
ẦM!!
Đòn thứ ba giáng xuống như tiếng sấm xé toạc nền đất Tây Bắc.
Huy dùng toàn lực để dựng lại kết giới “Kết Thức Tuyến” – một tầng niệm pháp quy tắc bậc cao có thể phân tách thực thể thành chuỗi ý niệm để triệt tiêu va chạm.
Nó chỉ cầm chân được âm linh đúng 0,28 giây.
> "Tốc độ suy vong nhanh hơn tốc độ cứu rỗi." – Huy gằn giọng, máu chảy ra từ môi.
Cơ thể hắn – “Kẻ Gác Cổng Đêm Tối” – không còn là thân thể nữa.
Nó là một vùng khái niệm hóa hỗn độn, mà mọi điều luật, mọi quy tắc chỉ vừa hình thành… đã bị bóp nghẹt bởi bản thân hắn là phủ định của trật tự.
---
Huy bật kỹ năng “Xoay Chiều Nghiệp” – nhưng lần này, ngay khi khởi động, nó tự hủy trong tư tưởng.
> “Không thể xoay một quỹ đạo nếu trục gốc không tồn tại…” – giọng của chính linh thức anh vang lên.
Toàn bộ hệ quy tắc trong người anh – bao gồm nhân quả, thời gian, nghịch cảnh, luân hồi, định dạng linh lực – bắt đầu rạn.
Chúng không sụp đổ từ ngoài, mà tự tan rã từ bên trong như... nhận ra chính chúng không hợp lệ trong sự hiện diện của kẻ kia.
---
Huy bị đánh văng lần nữa. Cơ thể bay hơn 200m, cày nát mặt đất thành một rãnh máu và đất cháy. Cả “Kiếm Diệt Lý” cũng rơi xuống, rung nhẹ.
Lần đầu tiên, Huy không điều khiển được tay mình.
Anh thở gấp. Tất cả pháp thuật không còn ổn định.
Ngay cả ý niệm, cũng bắt đầu lệch khỏi tâm trí.
---
Nhưng giữa hỗn loạn, anh thấy... Uyên.
Dưới một trạm y tế dã chiến, cô nhìn anh không chớp, đôi mắt lo lắng, bàn tay máu me giữ lấy ngực. Dù mờ ảo, dù xa hàng trăm mét, ánh nhìn đó không thay đổi.
Huy nhớ lại tầng 9.
Cảnh mình tự tay giết Uyên trong ảo giác.
> “Không... nếu lúc đó ta đã không gục… thì bây giờ càng không.”
Huy gượng đứng dậy, dùng tay trần nắm lấy thanh kiếm, dù từng dây thần kinh đang cháy như lửa.
Anh không còn kỹ năng. Không còn năng lượng. Không còn khái niệm.
> “Nhưng… ta vẫn còn... một điều…”
---
Một vòng sáng nhỏ nhoi hiện ra trong lòng ngực anh – không phải quy tắc, không phải linh lực – mà là... ý niệm thô sơ đầu tiên:
> “Tôi sẽ không chết.”
“Tôi chưa xong.”
“Còn người đó đang chờ tôi bước về phía trước.”
Huy hít sâu.
Lần nữa đứng lên.
Không phát động bất kỳ kỹ năng nào.
Chỉ nắm kiếm và lao tới.
---
“Kẻ Gác Cổng” xoay đầu nhìn anh – lần đầu tiên tỏ ra bất ngờ.
Hắn – một thực thể bất khả chạm – đang bị kẻ yếu nhất nơi đây ép phải thừa nhận sự tồn tại.
Và khoảnh khắc lưỡi kiếm bị vung lên, dù không xuyên qua hắn,
nhưng đã để lại một vết nứt… trên nền trời phía sau.
---
Hết chương 39