Chương 38: Va Chạm Đầu Tiên
Gió lạnh rít lên trên chiến trường đẫm máu tại Tây Bắc. Những trận gió mang theo mùi đất cháy khét, mùi thịt người tanh nồng và cả âm khí đặc quánh đến mức có thể dùng dao cắt.
Giữa vùng đất tàn phá, nơi từng là một bản làng nhỏ, giờ chỉ còn hố sâu, bụi đen, và xác người nằm co rút, vô danh, vô thinh.
Trong khung cảnh đó, hai người đứng đối diện nhau.
Một – là Huy, người bước ra từ tầng 10 Hạ Giới, mang trên mình những dấu ấn của quy tắc bậc cao, tay cầm Kiếm Diệt Lý – thanh kiếm có thể chém đứt cả khái niệm.
Đối diện – là Kẻ Gác Cổng Đêm Tối, một âm linh cổ xưa vượt qua mọi hệ quy tắc của nhân – quả, sinh – tử. Cơ thể hắn không phải thịt da hay linh khí – mà là hỗn độn thể, được tạo nên từ Thần Lực và Âm Khí tối thượng.
Hắn không phát ra khí tức, không có áp lực, nhưng sự tồn tại của hắn ép vạn vật phải im lặng.
> "Ngươi là thứ gì?" – Huy hỏi, không vì tò mò, mà để chắc chắn rằng... hắn thực sự không có định nghĩa.
Âm linh không đáp. Chỉ rướn người, và... biến mất.
ẦM!
Cú đánh đầu tiên giáng xuống khiến mặt đất rạn nứt cả trăm mét. Huy chỉ kịp kích hoạt “Tạm Treo Thời Gian” – đóng băng thời gian một phần giây. Trong khoảnh khắc treo, Huy vung kiếm, chém thẳng vào lồng ngực âm linh.
Lưỡi kiếm đi xuyên qua. Không máu. Không phản lực. Như chém vào... không khí bị đóng gói bằng tư tưởng.
> "Không thể cắt..." – Huy lẩm bẩm. “Ngay cả Diệt Lý cũng không thể chạm vào cơ thể hắn.”
Đòn tiếp theo đến ngay sau đó – không có động tác, không có kỹ năng – chỉ là một cú... ý niệm vỡ toang.
Một khoảng không quanh Huy tan rã như gương vỡ. Từng lớp khí quy tắc trong người anh bắt đầu bị nghiền nát, như thể sự tồn tại của đối thủ phủ định mọi trật tự mà anh đã xây dựng.
> "Không chỉ là mạnh hơn... mà hắn vượt tầng hệ quy tắc."
---
Huy vận chuyển "Tuyến Phá Căn Bản Ứng Báo", xóa bỏ liên hệ giữa hành động và hậu quả – hy vọng ngăn được đòn tiếp theo. Nhưng âm linh không bị ảnh hưởng.
> “Thần Lực không tạo ra hành động – nó là hiện diện thuần túy. Không gây ra gì, nhưng mọi thứ xảy ra đều do nó hiện diện.”
Huy lùi lại, kích hoạt Xoay Chiều Nghiệp – đảo nghịch thời gian của vật thể xung quanh. Cây cối mọc ngược, đất nứt lành lại, lửa rút về tay anh.
Lần này, anh lại lao lên – chém vào cổ tay âm linh.
Vẫn vô hiệu.
Huy bị đẩy văng ra xa. Lưng đập mạnh vào vách đá. Một tiếng “rắc” vang lên – xương vai gãy.
Lần đầu tiên kể từ tầng 9 – anh cảm thấy mình có thể chết thật.
---
Từ xa, Uyên – đang được đưa khỏi chiến tuyến – nhìn thấy Huy ngã xuống. Gương mặt cô trắng bệch.
> “Anh… không thắng được sao?”
Câu hỏi đó vang vọng trong đầu Huy. Anh cắn chặt răng, cầm lại kiếm, một tay máu tuôn chảy. Anh không thể chém được kẻ địch. Nhưng...
> “Ta chưa từng cần phải thắng ngay từ đầu.”
Huy đứng dậy. Không phải vì kêu thảnh.
Mà vì... nếu anh không đứng, sẽ không còn ai.
. Hết chương