Chương 37: Kẻ Gác Cổng Đêm Tối

Chương 37: Kẻ Gác Cổng Đêm Tối

Tây Bắc – vùng đất đang dần hóa thành địa ngục trần gian.

Khe nứt cấp A – Tuyệt, vốn đã bị phong ấn nhiều lớp bằng trận pháp và dị vật quy tắc, nay bắt đầu dao động dữ dội. Khí trắng từng trào ra giờ đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là bóng tối đặc quánh như máu đông, kèm tiếng gào rú lẫn những âm thanh như từ cõi chết vọng về.

Cuộc chiến cuối cùng khởi đầu như thế.

ẦM!!!

Một tiếng nổ đinh tai, đất trời rung chuyển. Từ khe nứt, một bóng đen như xác chết bước ra. Hắn không cần gầm thét, không cần ra oai. Chỉ sự tồn tại của hắn thôi đã khiến mọi người cảm thấy nghẹt thở.

Cơ thể khô quắt, da như than cháy, nhưng tỏa ra từng sợi khói đen mơ hồ quấn quanh. Đôi mắt của hắn không có con ngươi, chỉ là hai hố sâu không đáy phát ra ánh sáng tím nhạt. Mỗi bước đi để lại dấu chân cháy sém trên đất. Tốc độ của hắn không thể đo đếm. Chỉ trong vòng một khắc, hắn đã giết hơn trăm pháp sư cấp A – không ai kịp phản ứng.

Hơn hai mươi pháp sư cấp S liên thủ bao vây.

Sáu người sở hữu dị vật quy tắc bị hắn giết gọn trong chưa đầy nửa canh giờ.

Người ta gọi hắn – “Kẻ Gác Cổng Đêm Tối” – một âm linh cổ xưa bị phong ấn từ thời kỳ tiền khởi nguyên, giờ được giải thoát qua khe nứt.

Trận chiến đã hóa thành một cuộc thảm sát.

Trong hỗn loạn đó, Uyên xuất hiện.

Mang trên người áo choàng bạc do Tổng Cục II trang bị, thanh đoản kiếm trong tay cô phát ra ánh sáng vàng nhạt – dị vật “Thái Tâm Ảnh”. Cô cùng các đội chiến đấu xông pha, chém giết từng đợt âm linh phụ trợ. Nhưng khi đối mặt với “Kẻ Gác Cổng Đêm Tối”, mọi chiến thuật đều vô nghĩa.

Một cái vung tay, mặt đất vỡ tan.

Một cú chạm, toàn bộ pháp khí bị hủy hoại.

Uyên gắng gượng cầm cự, nhưng dù phản xạ nhanh đến đâu, vẫn không thể vượt qua luật chơi của một thực thể đã sống sót qua hàng nghìn quy tắc thế giới. Cô trúng một đòn, thân thể đập mạnh vào tảng đá, nửa người đẫm máu.

Khi cô ngẩng đầu dậy, khe nứt sau lưng “Kẻ Gác Cổng” lại rung chuyển.

Mọi người nghĩ rằng một thế lực còn tồi tệ hơn đang đến.

Cô nhìn theo… Và rồi, tim cô như muốn ngừng đập.

Không phải âm linh.

Không phải quái dị.

Là Huy.

Anh bước ra từ khe nứt, quanh người là lớp ánh sáng như tan như tụ, mắt phát ra hào quang lạnh lẽo nhưng cũng đầy nhân tính.

Uyên ngỡ ngàng, không nói nên lời.

Cánh tay của âm linh lúc này đã gần mắt Uyên chỉ còn 2cm.

“Dừng lại.” – Giọng Huy vang lên, không lớn nhưng như lời răn của quy tắc.

Ngay lập tức, thế giới bị treo ngược.

Không khí đứng yên. Âm thanh bị kéo dài như tan chảy.

Thời gian bị đóng băng.

Đó là quy tắc thời gian mà Huy vừa đoạt được trong “Kết Giới Gian”. Anh đã học được cách tạm treo toàn bộ dòng chảy của thế giới xung quanh – dù chỉ trong tích tắc.

Trong khoảnh khắc ấy, anh lao đến chắn trước Uyên, rút kiếm “Diệt Lý”, chém thẳng vào cánh tay đang khựng lại của “Kẻ Gác Cổng”.

ẦM!!

Một làn sóng xung kích lan ra cả trăm mét. Mặt đất vỡ nát. Cánh tay của âm linh bị cắt đứt, rơi xuống đất rồi hóa thành tro bụi.

Khi thời gian trở lại, mọi thứ như nổ tung.

Âm linh rống lên. Đôi mắt hắn giờ đỏ rực như bị thương tổn chưa từng có. Cả chiến trường chấn động.

Uyên vẫn còn ngây dại nhìn người đứng trước mặt mình.

“Huy… Anh…” – Cô chưa kịp nói hết câu, Huy xoay người, ánh mắt lạnh lùng.

“Tạm lui về vòng phòng ngự thứ ba. Ở đây, để tôi.”

Uyên biết, giọng nói ấy không phải là của một phàm nhân nữa. Đó là của một người đã vượt ra khỏi phạm trù sinh tử.

Kẻ Gác Cổng Đêm Tối... gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi lao tới. Nhưng lần này, hắn phải đối mặt với một người đã từng vượt tầng quy tắc, chém đứt nhân quả, và trở về từ cái chết.