Chương 36: Thành Trì Tái Định Nghĩa

Chương 36: Thành Trì Tái Định Nghĩa

Tầng 10.

Không còn quy tắc. Không còn hình dạng. Chỉ là một khoảng không nguyên thủy – nơi mọi điều tồn tại vì… người ta nói rằng nó tồn tại.

Và Huy – người đầu tiên đặt chân vào vùng hư vô đó – là kẻ đầu tiên được quyền tái định nghĩa mọi thứ.

Anh không chọn thiên cung.

Không chọn đế đô.

Không chọn điện thờ.

Huy nhắm mắt lại, nghĩ đến một vùng đất yên bình – nơi có cây cối, ánh nắng, hồ nước phản chiếu mây trời, và gió thổi qua từng ngọn cỏ. Một thành trì không vì chiến đấu, không vì kiểm soát – mà vì nghỉ ngơi.

Ầm…

Cấu trúc tầng 10 chuyển động.

Dưới bước chân anh, thành trì hình thành.

Tường đá trắng viền bạc, những hành lang rộng rãi dẫn ra những khu vườn thiền, hồ suối ngầm, và cả một khu nghỉ dưỡng kết bằng ý niệm thuần khiết.

Có nhà tắm, nhà sách, một quán cà phê giữa rừng – và một chiếc ghế dài bên sườn đồi hướng ra hư không.

Huy bật cười nhỏ, mệt mỏi trỗi dậy sau chiến trận và tử vong.

> “Trong đầu mình… nghĩ cái gì thế này…? Chắc chắn là mệt đến rối loạn luôn rồi…”

Anh ngả lưng xuống chiếc ghế mềm tự dựng bởi ý niệm, gối đầu lên một đám mây hư cấu, tay cầm ly trà nóng. Cảm giác bình yên như kéo dài đến vĩnh hằng.

> “Phải nghỉ phép thôi… về lại nhân giới, dẫn Uyên đi đâu đó.

Không đánh nhau, không chết chóc, không quái dị.”

---

Một âm thanh vọng tới. Nhẹ nhàng mà xuyên qua cả tâm thức.

Cây Sinh Mệnh – linh trí vĩnh hằng – lại xuất hiện.

> “Phía trước… là đường thông giữa Âm Giới và Nhân Giới.

Nhưng nó đang phân rã.

Nếu người muốn đóng nó… hãy dùng Kiếm Diệt Lý chém đứt liên kết nhân – quả của truyền tống này.”

---

Huy đứng dậy.

Xa phía chân trời, một hào quang trắng đen uốn lượn như rồng xé rách vùng không tầng 10.

Đó không phải ánh sáng. Không phải năng lượng.

Mà là “Đường Hàm Truyền Trống” – một khái niệm vận chuyển giữa giới – xuyên suốt từ Âm Giới về Nhân Giới Tây Bắc, nơi đại chiến từng xảy ra.

Huy bước đến. Không do dự.

Anh rút kiếm. Niệm chú.

> “Phá khái niệm. Chém định nghĩa. Đứt rời hậu quả.”

Lưỡi kiếm vung xuống, chém đứt mối liên hệ giữa nơi này và nơi khác, giữa kẻ sống và kẻ chết, giữa vong linh và sinh linh.

ẦM!

Hào quang tan vỡ.

Đường truyền âm giới bị bẻ gãy, tiêu biến khỏi vĩnh hằng.

---

Cây Sinh Mệnh lại lên tiếng:

> “Ngươi vẫn có thể rút lui nếu không muốn chờ quy tắc đóng hoàn toàn.

Đoạn màu trên là phần còn lại của ‘khái niệm truyền’.

Nếu ngươi bước vào lúc này… sẽ quay lại Nhân Giới – một cách mềm mại, không va chạm thời – không.”

> “Chọn đi. Đấu tiếp… hay nghỉ ngơi?”

---

Huy nhìn con đường tàn dư lấp lánh.

Đằng xa, ánh hoàng hôn ảo ảnh phản chiếu hình Uyên – đang mỉm cười, đợi anh ở bậc thềm sân trường HTSN.

Anh mỉm cười.

> “Chỉ nghỉ phép thôi. Rồi lại đánh tiếp.”

Anh bước lên đoạn ánh sáng – và cơ thể tan ra như cát bụi, như khí trắng nguyên thủy – rơi xuống lại Nhân Giới.