Chương 35 phá thiên
Tầng 10—hình thành hoàn chỉnh, nhưng không mở.
Cánh cửa dẫn đến đỉnh tầng – nơi những quy tắc cao cấp nhất của vũ trụ hội tụ – vẫn đứng im lặng, tỏa ra uy nghi trấn áp như một vị thần cổ đại không cảm xúc. Không ai ép được cánh cửa đó, trừ phi được “Thiên” cho phép.
Nhưng Huy không phải là “ai.”
Anh vung Kiếm Diệt Lý – thanh kiếm được sinh ra để chém đứt logic, khái niệm, nhân – quả, thời gian và cả chính lý do tồn tại của vạn vật.
Huy lặng lẽ niệm một câu, giọng trầm đục:
> “Nếu thế gian này phủ định ta, ta sẽ phủ định thế gian.”
Linh lực toàn thân sôi trào. Huy dẫn linh thuật vào kiếm – nhưng không phải loại linh thuật thông thường, mà là quy tắc cấp cao:
Tư Duy Phân Mạch – cho phép não bộ vận hành đồng thời nhiều chiều ý thức,
Ký Ức Ngoại Biên – khơi gọi tri thức từ những dòng thời gian chưa từng tồn tại,
Tam Luân Hồi Ảnh – chuyển động xoắn thời gian, ánh xạ tiền kiếp – hậu thế,
Xoay Chiều Nghiệp – đảo nghịch nhân quả để bóp méo kết cục,
Tuyến Phá Căn Bản Ứng Báo – phá hủy phản ứng quy luật, đánh đổ mọi ứng nghiệm định mệnh.
Một giọng nói vang lên từ cánh cửa, vang dội như đến từ vô tận:
> “Kẻ đi ngược quy tắc tối thượng, muốn tự mình khai mở tầng mười...
Ngươi sẽ bị diệt bởi Khái Niệm và Quy Tắc của Tiên – Thần – Vô.”
> “Hãy dừng lại, nếu không muốn trở thành một… điểm vỡ của thực tại.”
Nhưng Huy không dừng lại. Anh gào lớn, vung kiếm chém thẳng vào Thiên Cửa!
ẦM!
Không gian gãy nát.
Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cánh cửa, một đạo Dẫn Thần Không Thiên Kiếp – sấm sét kết hợp từ Thiên Ý, Vô Luật và Luân Thường – giáng xuống. Nó mang theo cấp bậc Tiên cấp Vô Cực, không dành cho sinh linh trần tục chống đỡ.
Huy chết ngay lập tức.
Không còn cơ thể. Không còn linh hồn.
Chỉ còn “ý chí” – thứ duy nhất tồn tại trên cả sinh diệt.
Chính trong khoảnh khắc đó, hai kỹ năng Xoay Chiều Nghiệp và Tuyến Phá Căn Bản Ứng Báo được kích hoạt – phá vỡ quan hệ giữa nguyên nhân – kết quả, và cắt đứt đường nối giữa hành động và trừng phạt.
Huy tái sinh.
Không từ luân hồi.
Không từ ký ức.
Mà từ điểm "không" của mọi khái niệm – nơi không có trước hay sau, sống hay chết.
Anh mở mắt lần nữa, thân thể bốc hơi trắng, chân đạp hư vô.
---
Ở một nơi xa xôi – Thiên vực.
Một ông lão tóc bạc, râu dài ngồi xếp bằng giữa đám mây kết từ chân ngôn. Đôi mắt đột nhiên mở to, phun một ngụm máu đen.
> “Khục... Là kẻ nào...? Ai dám... tự phủ định quy tắc?”
Ông dùng thần thức xuyên không gian. Vừa chạm tới vị trí tầng 10 – ánh mắt hoảng loạn.
> “Không thể nào... Hắn… hắn là điểm gãy của Thiên mệnh... Là... Thiên mệnh… khó thoát...”
Ông run tay. Dưới chân ông, mây tan – Thiên quy nứt vỡ.
---
Còn Huy – người đã “chết một lần” và vẫn đứng – giờ đây đối mặt với cánh cửa đang tan rã.
Không cần ai cho phép.
Anh là quy tắc mới.
Và phía sau cánh cửa tầng 10… không phải chỉ là một tầng, mà là một chiều thực tại khác – nơi mọi định nghĩa đều đang chờ bị định nghĩa lại.