Chương 44: Truyền Kỳ Trong Mắt Người Phàm
> “Anh có từng thấy một người không phải Thần, không phải Quỷ, không phải Thiên…
…mà dám đứng giữa tất cả – và hét rằng mình sẽ là kẻ đầu tiên trảm quỷ thần không?”
Tôi là Nguyễn Quốc Bảo, cấp tác chiến C – thành viên hậu cần kiêm truyền tin của đơn vị HTSN Bắc. Không nổi bật, không pháp khí mạnh, cũng chẳng sở hữu quái dị. Tôi chỉ là người giữ sổ, thu tin, chuyển mệnh lệnh.
Nhưng tôi là người có mặt ở đó, vào cái ngày "kẻ điên" ấy xuất hiện, như một truyền thuyết rạch vào thực tại đang mục rữa.
---
Tôi nhớ rõ... hôm ấy là tháng 3 năm 2048.
Khe nứt Âm Giới đã lan đến cấp A – Tuyệt. Quân đội tan nát. Đội hình pháp sư thủ tuyến thứ ba vừa mới bị xuyên thủng.
Một âm linh cao cấp, hình thể như xác chết không mắt không mồm, thân thể trôi lơ lửng trong sương đen, giết hơn 100 pháp sư cấp A, hủy 6 người sở hữu dị vật quy tắc, và đánh bại cả 20 chiến sĩ cấp S.
Nó... không có điểm yếu.
Không ai còn dám bước vào trận tuyến nữa.
Và rồi...
Anh ấy đến.
---
Không có kèn trống.
Không có ánh sáng thần thánh.
Chỉ là một người… bước ra từ khe nứt không gian phía sau lưng chúng tôi.
Mặt dính máu.
Tay còn lại cầm một thanh kiếm đen dài như kết tinh của tuyệt vọng – Kiếm Diệt Lý.
Tôi không biết bằng cách nào mà anh có thể đi từ Hạ Giới về đúng lúc đó. Chỉ biết rằng khi cánh tay âm linh gần như đã chạm vào mắt của chị Uyên – đặc vụ cấp A – thời gian ngưng lại.
Thật đấy. Không phải ngoa đâu.
Tôi nhìn thấy mọi mũi tên giữa không trung đông cứng, cơn gió bị chặn, sóng tâm linh dừng hẳn.
Và trong khoảnh khắc mọi thứ đứng yên, anh ấy bước ra – như thể là điều cuối cùng mà thế giới còn có thể cầu nguyện.
---
Sau đó… là trận chiến.
Anh không thắng. Không thể thắng.
Đối phương là Hỗn Độn Thể – được sinh ra từ thần lực và âm khí, không thể bị giết bằng luật của tầng hiện tại.
Nhưng anh vẫn chiến, từng đòn, từng lần chém, từng lần gãy tay, từng lần ngã xuống rồi đứng dậy.
Tôi nhớ rõ… đòn cuối cùng, anh rống lên:
> “Dù không làm được gì... TA VẪN SẼ LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN TRẢM QUỶ THẦN!!!”
Và... cả mặt đất rung chuyển.
Không phải vì kiếm chạm địch.
Mà vì cái khí thế ấy khiến cả giới luật dao động.
---
Tôi... là người đứng sau chụp được ảnh cuối cùng của anh trước khi anh ngã xuống.
Một người... cụt tay, máu me, đứng giữa biển lửa và xác chết, vẫn còn cầm kiếm.
---
Bây giờ, tôi viết lại đoạn này từ trong trạm trú ẩn, sau 3 ngày rút lui chiến lược.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh.
Mọi người gọi anh là dị vật. Là dị điểm. Là mối nguy khó kiểm soát.
Tôi thì không.
Tôi gọi anh là… Lý do.
Lý do để tôi còn tin rằng một phàm nhân cũng có thể viết lại tầng thực tại.
Lý do để tôi – một kẻ không pháp khí, không dị vật – đứng dậy mỗi sáng và tiếp tục chiến đấu.
---
Tên anh là Huy.
Tên thật, không có danh hiệu, không có tu vị thần thánh.
Chỉ là Huy.
Nhưng khi người ta nhắc về thời khắc mà Nhân Giới đối đầu cả Âm và Thiên...
Họ sẽ phải nhắc đến tên anh.
---
Hết chương 44