Chương 48: Mảnh Linh Hồn Cảm Xúc

Chương 48: Mảnh Linh Hồn Cảm Xúc

Không gian dưới lòng Thành phố Ngầm luôn tĩnh lặng như thể tách biệt với mọi biến cố bên ngoài.

Cây Sinh Mệnh – một trong những tồn tại cao cấp đại diện cho quy tắc hồi phục và cân bằng – vẫn đang cắm rễ sâu trong phòng tu luyện đặc biệt, phát ra ánh sáng xanh lục dịu nhẹ như dòng nước luân chuyển vĩnh hằng.

Huy ngồi dưới gốc cây, hai mắt khép hờ, linh hồn rung động theo từng nhịp đập âm thầm của đất trời. Đã gần nửa tháng kể từ khi anh được cứu sống khỏi trận chiến với Kẻ Gác Cổng. Nhưng vết thương không chỉ nằm ở thân xác – mà còn ở tầng linh hồn sâu thẳm.

Anh đã mất một phần linh hồn – đúng hơn là bị quy tắc bậc cao xóa sổ, khiến thần hồn khuyết đoạn và mất cân bằng.

---

Cây Sinh Mệnh khẽ rung mình.

Một tiếng ngân trầm lan ra, như gió lướt qua tán lá cổ xưa.

> “Hửm…”

> “Hai trong bảy mảnh linh hồn của ngươi… đã quay về.”

Huy mở mắt, giọng thấp:

> “Ngươi không nói, ta suýt quên mất là mình đã từng không còn nguyên vẹn.”

Cây cười trầm lắng, ánh sáng dưới rễ như tỏa ấm thêm vài phần:

> “Để ta tính xem… chúng về từ khi nào.”

---

🌿 Một tín hiệu từ Hà Nội

Tại căn cứ HTSN cấp tuyệt mật ở Hà Nội – nơi Cây Sinh Mệnh bản thể đang cắm rễ – các thiết bị linh lực bất ngờ đồng loạt nhấp nháy.

> “Cảnh báo – Bản thể Cây Sinh Mệnh đang phát xạ sóng linh khí cấp B.”

Một nhân viên chuyên theo dõi chu kỳ phát quang hét lên:

> “Xác nhận: Hiện tượng hồi phục linh hồn đồng bộ – có liên hệ đến Nguyễn Gia Huy!”

Tầng điều phối lập tức chuyển tín hiệu về Thành phố Ngầm, nơi phân thể Cây Sinh Mệnh đang giữ liên kết trực tiếp với Huy.

---

☯️ Dưới lòng đất – lời giải của Cây Sinh Mệnh

Giọng nói già dặn vang lên đều đều giữa không gian trong suốt của rễ linh:

> “Chính xác… mảnh thứ hai quay về khi ngươi đối thoại với Kẻ Gác Cổng – khi ý thức của ngươi thoát ra khỏi logic giới hạn.

Mảnh thứ nhất được kích hoạt khi… ngươi cảm nhận được sự ấm áp.”

Huy lặng người.

> “Lúc đó… là khi Uyên nói ‘em sợ anh không tỉnh lại… em sẽ cưới người khác’…”

> “Chỉ là một câu nói. Nhưng tim ta... thật sự lặng đi một nhịp.”

Cây gật nhẹ:

> “Ngươi tưởng mình đang hồi phục nhờ ta.

Nhưng thật ra, chính cảm xúc chân thành đã gọi một phần linh hồn của ngươi trở lại.”

> “Đó là mảnh hồn cảm xúc và giác ngộ. Mảnh khó gom nhất. Không thể cưỡng ép, chỉ có thể được ‘sống thật’ mà sinh ra.”

---

Trong lồng ngực Huy, linh lực rung lên.

Từng dòng ánh sáng quy tắc chảy dọc kinh mạch, dịu dàng mà mạnh mẽ. Sức mạnh từ linh hồn gắn lại đang không ngừng củng cố phần thể xác vốn đã vượt giới hạn con người.

> “Thực lực của ngươi đã tăng.” – Cây nói.

> “Không phải vì luyện nhiều.

Mà vì ngươi đã bước sang một tầng nội tâm sâu hơn – nơi cảm xúc không còn là yếu điểm, mà là sức mạnh.”

---

Huy nhắm mắt.

Trong khoảng khắc tĩnh lặng, anh thấy một đoạn ký ức hiện ra: Uyên ngồi bên giường bệnh, vừa gục đầu ngủ, vừa nắm tay anh không rời. Dưới ánh đèn vàng, khoảnh khắc đó đẹp đến mức... mảnh linh hồn thứ ba đang dao động.

---

Hết chương 48