Chương 51: Về Nhà

Chương 51: Về Nhà

Ngày 19/3/2048.

Đã hơn một tháng kể từ trận trục hồn ở Tây Bắc – nơi hàng vạn sinh linh ngã xuống, nơi những cánh cổng dị giới bị cắt đứt bằng chính linh hồn và máu thịt của nhân loại.

Huy – người từng đối đầu với Kẻ Gác Cổng, từng chém vỡ truyền dẫn giữa giới âm – hôm nay lại đứng trước một cửa ngõ khác.

---

Trên tay cầm túi quà nhỏ gồm vài loại thuốc bổ, một ít trà linh thảo, và một hộp quà sơn mài, Huy hít sâu:

> “Hôm qua gặp bố mẹ Uyên… có tính là ra mắt bố mẹ vợ không nhỉ?”

Anh mỉm cười một mình.

> “Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên nghỉ phép – về thăm nhà một chuyến.”

---

Hành trình về nhà

Tại Trung tâm điều hành HTSN Tây Nguyên, Huy xuất hiện trong bộ đồ thường dân, nộp đơn xin nghỉ phép cá nhân.

Vì anh là cấp S+, không cần nhiều thủ tục. Đơn được duyệt trong 5 phút.

Ngay sau đó, một nhóm nhân viên HTSN được lệnh âm thầm bảo vệ cha mẹ Huy và khu dân cư xung quanh trong thời gian anh vắng mặt.

> “Tiểu đội 3 – cấp độ giám sát B – bảo vệ chu vi 100m quanh hộ gia đình Nguyễn Văn Định và Trần Thị Minh.”

---

Về Quận 1 – nhà số XXX, đường XXX, TP.HCM

Chiều nắng nhẹ. Huy bước đến cánh cổng quen thuộc. Nhà cũ vẫn như xưa: hoa giấy rũ xuống, chậu mai đang trổ búp, và tiếng chim sẻ ríu rít trên mái tôn.

Anh gõ cửa ba nhịp:

> “Cốc cốc… Mẹ ơi, con về rồi đây!”

Tiếng dép lê sột soạt vang lên. Cửa mở ra.

Mẹ Huy – tóc hoa râm, dáng người nhỏ, ánh mắt sắc sảo như thể biết hết mọi chuyện anh giấu.

> “Con dâu của mẹ đâu?”

Huy đứng đơ:

> “Dạ… chưa đâu mẹ, em ấy chưa có can đảm…”

ẦM!!!

Cửa đóng lại không thương tiếc.

Huy đứng trước cửa, cười khổ:

> “Nhà mình mà nhỉ? Sao không được chào đón?”

> “Khoan… nhưng con có tin vui mà!”

Bên trong vọng ra giọng cảnh giác:

> “Tin gì?”

> “Con… gặp bố mẹ Uyên rồi…”

---

Với Tốc độ bàn thờ – mẹ nội trợ kích hoạt

ẦM!!! Cửa lại mở ra.

Chưa kịp định thần, Huy đã bị kéo vào, lôi đi như tội phạm quốc tế được “ân xá”.

> “Đứng yên! Đưa ba-lô đây, vào tắm, thay đồ!

Mẹ chuẩn bị mâm cơm!”

Bên trong bếp, chảo xoong leng keng, mùi cá kho tiêu, canh chua miền Nam, gà luộc, nem nướng bay lên quyện đầy gian nhà. Chỉ trong 30 phút, một mâm cơm như Tết được bày ra.

---

Ba Huy – ông Định – vừa nghe tin con trai về nhà, lập tức xin phép nghỉ bên nội chạy về.

Mặc bộ áo bà ba đậm màu, ông kéo ghế ngồi xuống bàn, gật gù:

> “Nghe nói mày chém cả quy tắc à?”

> “Dạ… cũng chỉ là vụ nhỏ thôi.”

> “Chà, như cha hồi trẻ mà gặp mày chắc xin chữ ký liền.”

Mẹ lườm:

> “Ông còn trẻ thì chắc đứng phía sau nắm dép!”

Cả nhà bật cười.

---

Đêm về

Ăn xong, Huy nằm trên ghế bố cũ, nhìn trần nhà. Quạt trần quay đều. Không có âm linh, không có quy tắc, không có đao kiếm.

Chỉ có tiếng muỗi vo ve, và tiếng tivi hàng xóm đang phát phim cải lương.

> “Yên bình thật…”

Bỗng điện thoại reo. Tin nhắn từ Uyên:

> “Anh về đến nhà chưa?”

> “Rồi. Mẹ anh hỏi em hoài.”

> “Vậy lần tới em sang chào mẹ anh nhé?”

Huy nhìn tin nhắn. Cười.

---

Hết chương 51