Chương 2 : Gia đình nhỏ

Dưới màn mưa nặng hạt,Thẩm Triệt cầm ô che cho cô .Lam Di thì nắm tay anh ,nhẹ kéo về căn nhà nhỏ nằm sát bờ biển.

Căn nhà cô thuê không nằm trong khu dân cư đông đúc,xung quanh chỉ lác đác vài căn nhà to nhìn qua cũng biết chủ nhân không phải người bình thường. Bên ngoài lạnh lẽo, nhưng ánh đèn từ nhà cô hắt ra lại ấm áp lạ thường .

Đứng trước cánh cửa gỗ trắng ,Thẩm Triệt chỉ lặng người như một đứa trẻ nhút nhát ,chẳng biết nên bước vào hay đứng lại. Lam Di cười khẽ , nắm tay anh kéo vào trong.

Vừa bước vào,một mùi hương dịu dàng ấp đến -hương hoa nhài thanh thoát. Căn nhà không lớn nhưng bày trí tinh tế . Tông trắng xám chủ đạo đem lại cảm giác sang trọng ,nhẹ nhàng mà không phô trương . Trên mỗi bàn nhỏ đều đặt bình thủy tinh cắm hoa nhài đang nở , mỗi chiếc bình mang một thiết kế riêng , không cái nào giống cái nào.

Thấy Thẩm Triệt còn đứng bất động ,Lam Di khẽ đẩy nhẹ vai anh.

- Anh mau đi tắm đi ,người ướt hết rồi . Để lâu dễ cảm lạnh đấy.

Cô nhét một chiếc khăn khô vào tay anh rồi đẩy anh vào phòng tắm . Trong lúc chờ ,Lam Di nhanh chóng pha một ly trà gừng nóng.

Lát sau,cửa phòng tắm mở . Thẩm Triệt bước ra ,người còn vương hơi nước . Mái tóc còn vương nước , không chỉ có gương mặt đẹp trai ,thân hình anh cũng khiến người ta không thể rời mắt : cao tầm mét chín ,thân hình vạm vỡ, rắn rỏi hình chữ V ,cơ bắp cuồn cuộn ,cơ bụng tám múi hiện rõ như được trạm khắc rõ nét ,làn da màu đồng của người đàn ông từng lăn lộn ngoài xã hội càng tôn lên sự mạnh mẽ. Từng đường nét săn chắc kết hợp với vài giọt nước nhỏ từ tóc chảy dọc cơ bụng khiến anh thêm phần hút hồn. Lam Di ngây người ,cảm thấy cổ họng khô khốc ,tim đạp loạn nhịp.

Mãi đến khi anh khẽ cất tiếng , giọng có phần ngại ngùng :

- Lam Di ... em có thể tìm cho anh một bộ đồ không?

Cô giật mình hoảng hốt ,mặt đỏ bừng ,líu ríu :

-E-em kiếm ngay đây !

Nhưng sau một hồi lục lọi ,ngoài váy ra không còn bộ nào hợp với anh . Loay hoay thêm một lúc ,cô đành đưa anh bộ đồ ngủ màu hồng ...in hình con vịt lè khe . Thấy anh nhìn bộ đồ rồi im lặng ,cô chỉ biết thở dài ngồi phịch xuống ghế sofa , chợt cô nhớ đến người hàng xóm bên cạnh - Phương Duật Thần.

Anh hơn cô hai tuổi ,học ngành chính trị theo định hướng của gia đình. Là tam thiếu gia nhà họ Phương ,một gia tộc thuộc tầng lớp thương lưu cao . Nhưng không giống công tử bột, anh biết điểm dừng ,suy nghĩ chín chắc và cẩn trọng . Vì là con út, không gánh nặng thừa kế như anh cả và anh hai ,nên Duật Thần sống khá thoải mái ,rất biết cách ăn chơi tiêu tiền nhưng chưa từng vượt giới hạn.

Khi cô mới chuyển đến thành phố S ,chính anh là người giúp đỡ rất nhiều - từ thủ tục thuê nhà cho đến những chuyện lặt vặt ban đầu . Căn nhà cô đang thuê hiện tại cũng là của anh . Với tính các phóng khoáng ,chuyện cô lấy tạm bộ đồ chắc chắn cũng không tính toán gì .

Cô nhanh chóng chạy ra vườn ,lấy bộ đồ anh đang phơi rồi hét lớn :

- Duật ca ! Em mượn bộ đồ nha ,cảm ơn anh !

Nói xong liền chuồn vào nhà như một cơn gió.

Thẩm Triệt nhìn bộ đồ trong tay ,thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi anh vẫn lặng lẽ thay , không nói gì .

Khi anh bước ra ,trên người đã là bộ đồ sạch sẽ ,dáng vẻ không còn lúng túng như khi nãy .Lam Di kéo anh ngồi xuống ghế ,đưa ly trà gừng nóng về phía anh , dịu dàng nói :

- Uống đi , cho ấm người .

Anh nhận lấy , ngón tay khẽ chạm vào ngón tay cô , chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi mà khiến lòng anh dậy sóng .Trà nóng lan qua lòng bàn tay , len vào lồng ngực tưởng chừng như đã nguội lạnh từ lâu .

Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài hiên và mùi hoa nhài thoang thoảng trong không gian tĩnh lặng .

Lam Di mỉm cười ,đôi mắt sáng lấp lánh như muốn gom cả khoảng trời dịu dàng ấy lại . Cô khẽ nói , như một lời hứa mà lại như một mệnh lệnh :

- Từ giờ anh ở đây... đây sẽ là gia đình nhỏ của anh .

Thẩm Triệt khựng lại. Tay anh siết chặt ly trà hơn một chút . Tim anh như có ai đó bóp nhẹ .Trong khoảng khắc đó, ba chữ "gia đình nhỏ" không chỉ là lời nói- mà là ánh sáng le lói anh chờ cả cuộc đời .Từ "gia đình" - hai chữ tưởng chừng xa lạ , giờ lại được cô thêm vào một chữ "nhỏ" đầy thân thương. Cả đời anh từng có một gia đình ,rồi lại mất tất cả . Từ đó ,anh chỉ sống như một cái xác không hồn , đi đâu cũng không tìm được nơi gọi là nhà .

Nhưng giờ đây ,trong căn nhà nhỏ giữa mưa gió , có một cô gái vì anh mà chuẩn bị trà nóng , lo anh lạnh ,lo anh ướt. Chỉ một câu nói ,lại mở ra cả thế giới anh hằng khao khát.

Anh khẽ nhắc lại , như muốn khẳng định sự thật ấy là của riêng mình :

- Gia đình nhỏ...