Ánh nắng buổi sáng len qua ô cửa sổ phủ một màu vàng nhạt lên những góc tường , sàn nhà và cả cơ thể đang nằm nghiêng trên giường . Thẩm Hàn Triệt chậm rãi mở mắt . Cảm giác đầu tiên trong anh là...nhẹ nhõm. Hôm nay, không còn cơn ác mộng nào kéo anh khỏi giấc ngủ . Không có tiếng gào khóc ,không có bóng đen rượt đuổi,không có ký ức ám ảnh. Chỉ là giấc ngủ yên bình kéo dài đến tận sáng.
Đã lâu lắm rồi ...anh mới ngủ được như thế .
Anh khẽ nhúc nhích người,phát hiện ra mình vẫn nằm trong căn phòng lạ hôm qua. Mọi thứ nơi đây đều nhẹ nhàng, dịu dàng - ngay cả không khí cũng thơm mùi hoa nhài . Ở nhà một cô gái xa lạ mà lại cảm thấy an toàn đến thế ,điều này này với anh ...thật lạ. Nhưng cũng thật yên bình.
Anh đứng dậy ,bước ra phòng khách. Căn nhà nhỏ được bao phủ trong ánh nắng dịu dàng , rèm cửa trắng hoa nhí bay theo gió biển ,mang đến cảm giác như một giấc mơ. Mọi thứ đều sạch sẽ,gọn gàng,mang nét chăm chú rất nữ tính .
Không thấy ai trong nhà ,Thẩm Hàn Triệt mở cửa ra ngoài . Trước mắt anh là khung cảnh mà tối qua vì trời mưa nên anh chưa kịp nhìn thấy. Hai bên sân là 2 cây cổ thụ to , tán lá đung đưa theo gió . Cả hàng rào và lối đi được trồng hoa nhài trắng , đang nở rộ và tỏa hương dịu mát.
Trên cành cây gần đó , một chiếc xích đu gỗ đang đung đưa . Trên đó , cô gái nhỏ ngồi đọc sách . Mái tóc dài buông nhẹ , trên tai cài một bông nhài trắng . Váy trắng bay theo gió, chân cô lắc nhè nhẹ theo đà đu đưa.
Thẩm Hàn Triệt đứng ở cửa ,không nỡ lên tiếng. Ánh sáng phủ lên người cô khiến hình ảnh ấy đẹp đến mức...anh sợ mình cử động sẽ làm nó tan biến.
Lam Thanh Dao bỗng quay đầu , bắt gặp ánh mắt anh . Cô nở nụ cười rạng rỡ : - Hàn Triệt ,chào buổi sáng! Anh dậy rồi à ? Tối qua anh ngủ ngon chứ?
Giọng cô trong trẻo, mang theo chút gì đó ấm áp. Anh khẽ gật đầu : - Ừ . Lâu lắm rồi tôi mới có giấc ngủ như vậy .
Cô nghiêng đầu nhìn anh , ánh mang theo chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú : - Vậy thì chắc chắn là căn nhà của em hợp với anh rồi !
Thẩm Hàn Triệt nhìn cô cười, trong lòng chợt thấy nhẹ tênh . Có một cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng - ấm áp ,thoải mái ,và ...gần gũi .
Lam Thanh Dao nhảy khỏi xích đu , bước đến gần anh rồi kéo tay : - Mau vào ăn sáng ! Em đợi anh mãi.
Cô vừa nói vừa lôi anh đi như thể hai người đã quen nhau từ rất lâu. Vào đến bàn ăn , cô ấn anh ngồi xuống rồi bưng bữa sáng ra : bánh mì nướng,trứng ốp la ,khoai tây nghiền , và một ly sữa còn nóng.
- Em làm đấy . Ăn thử xem có ngon không !
Anh khựng lại .Lần cuối cùng có người chuẩn bị bữa sáng cho anh ...là khi nào nhỉ ?
Thẩm Hàn Triệt cầm lên ăn thử một miếng . Lam Thanh Dao ngồi đối diện ,chống cằm , ánh mắt mong đợi : - Sao rồi? Ăn được không?
Anh gật đầu nhẹ, giọng hơi trầm : - Rất ngon. Cảm ơn em.
- Vậy ăn nhiều vào nhé! Em nấu là mong người khác ăn sạch đấy . Nếu anh bỏ thừa là em buồn lắm luôn .
Thẩm Hàn Triệt khẽ cười . Nụ cười của anh rất nhạt, nhưng chân thành.
Khi anh vừa ăn xong , Lam Thanh Dao đã kéo tay anh ra biển . Cô cầm theo một cái xô nhựa màu hồng :- Hôm qua mưa to, hôm nay chắc chắn có nhiều vỏ sò đẹp trôi dạt vào .Đi thôi !
Anh để cô kéo đi , không phản kháng. Trên bãi biển buổi sáng , gió mát rượi . Cô gái nhỏ cứ thế chạy phía trước , cúi xuống nhặt vỏ sò , thỉnh thoảng lại reo lên :
- A! Cái này đẹp nè! Cái này cũng xinh! Cái này giống cái em tìm hôm bữa ! Hàn Triệt ! Mau lại đây xem nè!
Thẩm Hàn Triệt đi đằng sau , im lặng nhìn cô . Nhìn cách cô vui vẻ với từng mảnh vỏ , từng bước cát , từng đợt sóng xô . Lam Thanh Dao bất chợt quay lại , hất nước vào anh.
- Dậy trễ thì bị phạt !
Nước biển lạnh làm áo anh ướt một mảng. Nhưng thay vì nổi cáu , anh lại ...mỉm cười. Rồi cúi xuống , hắt lại một ít nước về phía cô .
Cô hét lên rồi chạy . Anh đuổi theo. Trên bờ biển , hai người như hai đứa trẻ - không quá khứ, không tương lai , chỉ có hiện tại và tiếng cười.
Sau một lúc, cả hai mệt, đi chậm lại bên nhau.
- Hôm qua em chưa hỏi tuổi anh , anh bao nhiêu vậy ?
- Hai tám
- Trời đất ...chú ơi ! Em mới mười chín thôi đó nha !
Cô làm mặt nghiêm rồi gọi :
- Chú Triệt ~!
Thẩm Hàn Triệt bật cười . Anh không nhớ đã bao lâu mình chưa từng cười thành tiếng như vậy .
- Còn em thì như một yêu tinh nhỏ đáng yêu vậy
Lam Thanh Dao trước câu trêu nói cô là yêu tinh nhỏ đáng yêu thì bật cười theo anh . Ngoài anh trai cô ra thì anh là người thứ hai nói cô là yêu tinh nhỏ .
- L-Lam Thanh Dao,em thích hoa nhài à ?- Anh hỏi giọng nhẹ như gió .
- Gọi em - Thanh Dao là được rồi
-À, T-Thanh Dao , em rất thích hoa nhài sao?
-Ừ. Em thích từ nhỏ rồi . Những bông hoa nhài trắng không những đẹp mà còn mang mùi hương dịu như là ...ký ức vậy.
- Anh thì không thích gì cả .
- Không sao . Rồi anh sẽ gặp được điều mình thích thôi. Có khi lại là hoa nhài giống em .
Anh không trả lời , chỉ im lặng đi bên cô , nghe sóng vỗ nhẹ dưới chân.
Gần trưa, hai người quay về nhà . Vừa vào đến cửa, Lam Thanh Dao đã chạy thẳng vào phòng tắm , còn không quên nói lớn : - Em giao nhiệm vụ cho anh đó nha ! Nhớ rửa sạch chỗ vỏ em vừa nhặt đó !
Thẩm Hàn Triệt nhìn cái xô trông tay, khẽ lắc đầu cười . Lần đầu tiên có người "giao nhiệm vụ" cho anh kiểu đó , vậy mà lại thấy dễ chịu .
Thẩm Hàn Triệt xách xô ra sau vườn , đặt dưới vòi nước . Anh không vội rửa ngay mà cởi cái áo ướt vắt lên dây phơi trước, với gió biển thì một lúc sẽ khô vẫn đỡ hơn là mặc đồ ngủ con vịt của cô. Sau đó, ngồi dưới vòi nước rửa từng cái một . Anh không vội. Nắng nhẹ chiếu qua kẽ lá, gió biển thổi qua tai . Lần đầu tiên, anh thấy mình không cần phải nhanh - không cần phải đề phòng , không cần phải lo toan.
Khi anh quay vào , Thanh Dao đã tắm xong ,đang nấu ăn trong bếp . Thấy anh vào,cô nói lớn mà không quay lại: " Hàn Triệt! Anh ngồi chờ xíu nha,cơm gần xong rồi"
Anh lặng lẽ ngồi xuống bàn ,ánh mắt dừng lại ở nơi bóng lưng nhỏ bé ấy . Trước kia cuộc sống anh chẳng có gì chỉ là mảng đêm đen.Nhưng giờ , mọi điều anh từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có được...đều mang tên là Lam Thanh Dao. Tất cả đều là đầu tiên hết - là cuộc đời thứ hai.
Mười phút sau,cô bưng đồ ăn ra bàn,còn anh đi lấy bát đũa,múc cơm.Trưa nay có trứng chiên, cá chiên giòn,khoai tây xào,rau xào tỏi và canh nấm. Đơn giản ,nhưng ấm.
Lam Thanh Dao cứ hai ba phút lại gắp thêm cho anh một món:"Ăn đi,em không cho phép ai lãng phí đồ ăn em nấu".
Thẩm Hàn Triệt gật đầu. Bữa ăn này chỉ là bữa ăn đơn giản nhưng anh rất trân quý ,làm sao anh lỡ lãng phí- là bữa cơm gia đình .
Nếu như mỗi ngày đều như hôm nay.