Khói bụi chưa tan hết sau trận chiến, các anh hùng tiếp viện cuối cùng cũng đến. Một trong số họ – Anh hùng Bê Tông – ngay lập tức dựng một bức tường dày chắn gió để bảo vệ All Might, giờ đã trở lại hình dạng gầy gò đến không nhận ra.
Một vài người hùng đã biết về bí mật hình dạng thật của All Might, nhưng số người đó không nhiều. Em – Hakai Suru – cùng với Izuku là hai trong số ít được chứng kiến tận mắt.
Em đứng giữa chiến trường tan hoang, mắt lấp lánh, tay chống hông, cười toe nhìn All Might đang cố giấu dáng vẻ gầy gò:
“Uầy chú ơi, nhìn như búng tay cái là bay ấy ~!”
BỐP – Không ai đánh em, nhưng một cú ném xuất hiện từ đâu đó kéo em về đội y tế.
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA CHÁU KHÔNG ĐI VIỆN ĐÂUUUUUUUUUUUUUUU!!!” – Em gào như bị truy nã cấp S, vùng chạy khắp nơi giữa đống anh hùng và nhân viên cứu hộ.
Izuku thì đã bị “tiễn nhẹ” đi viện, còn em thì:
“ÉEEEEEEEEEEEEEEEEE ĐỪNG CÓ DỌA CHÍCH VÔ MÔNG CHÁUUUUUUUUUUUUU!!!”
💀 Câu nói vang vọng cả khu vực, khiến cảnh sát đầu chó và lớp 1-A gần đó đứng hình toàn tập.
Kirishima toát mồ hôi:
“...Cô ấy bung sức mạnh như nổ bom nguyên tử mà vẫn chạy được kiểu đó... siêu thật...”
Kaminari lau trán, đơ mặt:
“...Tâm lý cô ấy bất thường nhỉ...?”
Mọi người vừa hoảng hồn vừa không nhịn được cười, nhất là khi thấy em khóc bù lu bù loa như một đứa bé bị bắt đi tiêm phòng:
“CHỊ YAOMOMO XÊNH GÁI ƠIIII LÀM ƠN CỨU IÊMMMMMM—!!”
Em với tay như Titanic chìm dần xuống lòng đại dương, rồi bị kéo lê sềnh sệch dưới đất, lôi về bệnh viện như một chiến sĩ kiệt sức vừa sống sót từ chiến trường trở về...
Cảnh sát và y bác sĩ chỉ biết thở dài.
--------------------------------------------------------
Phòng y tế UA, đèn trắng sáng dịu. Em – Hakai Suru – nằm bẹp dí trên giường, mũi cắm băng gạc, mắt thất thần. Còn dư âm tiếng bà Recovery Girl mắng như giáng chưởng thiên lôi vào đầu em.
Bên cạnh là Izuku cũng băng trắng từ đầu đến chân. Ngoài cùng là All Might, người đã lấy lại hình dạng gầy gò sau khi bung hết sức trận vừa rồi.
Bầu không khí yên lặng, gần như dịu đi…
Cho đến khi All Might hỏi một câu khiến tất cả như chết đứng:
“...Hakai... Sức mạnh của em, em có thực sự kiểm soát được nó không?”
“?” – Izuku quay sang em, chờ đợi một câu trả lời.
Em nhắm mắt lại, gối đầu lên tay, giọng lười nhác nhưng có gì đó nặng trĩu:
“...Thật ra thì... cũng không hẳn là không kiểm soát được... Nhưng cháu vẫn hay bị tác dụng phụ.”
Izuku và All Might nghiêng người nghe tiếp.
“À... cháu có gặp một người từng sở hữu Kosei này... hôm bữa bà ấy hiện về trong mơ á. Bà ấy nói... cháu chỉ sở hữu 60% 'Kẻ Tàn Sát' thôi.”
Izuku suýt bật dậy:
“Kẻ Tàn Sát? Đó là tên Kosei của cậu sao?!”
Em gật đầu nhẹ. Tóc rối, mắt trũng, giọng đều đều như kể chuyện cổ tích cho con nít… nhưng là cổ tích máu me.
“Còn 40%... ở trong anh trai cháu.”
Căn phòng y tế im phăng phắc. All Might nhíu mày.
“Vậy còn ‘Thống Trị’? Cháu cũng sở hữu nó đúng không?”
Em thở ra:
“Vâng. Cái đó thì cháu sở hữu hoàn toàn. Nhưng thể xác cháu chưa đủ khỏe mạnh để dùng. Gia đình cháu ai cũng cao lắm... nhưng có lẽ do ‘Thống Trị’ nên cháu mới lùn và nhẹ kí như này...”
Izuku bối rối:
“Cậu có hai Kosei... nhưng lại phải chịu tác dụng phụ từ cả hai?”
Em cười khẩy, nhắm mắt:
“Aa... Chỉ là thổ huyết với choáng váng thôi mà. Đôi lúc máu trào ra mắt với tai. Chứ đâu riêng mũi hay miệng ~.”
All Might nghiêm nghị:
“...Vậy cháu phải hết sức cẩn thận, Hakai. Nếu không kiểm soát tốt... nó có thể giết cháu bất kỳ lúc nào.”
Em im lặng một lúc rồi gật đầu, mắt nhìn trần nhà trắng toát.
Bỗng – quay sang Izuku, mặt đổi sắc, giọng rít qua kẽ răng như ác quỷ dưới gầm giường trẻ con:
“IZUKU!! CẬU PHẢI GIỮ BÍ MẬT!!! NẾU CẬU KHÔNG GIỮ BÍ MẬT... TÔI SẼ NÉM CẬU RA KHỎI KHÔNG GIANNNNNNN!!!”
Izuku phát hoảng:
“V-V-VÂNG!!! TỚ THỀ!!! KHÔNG DÁM NÓI VỚI AI HẾT!!!”
All Might bật ho khan để che tiếng cười còn chưa kịp dập lửa trong cổ họng
---------------------------KẾT THÚC CHAP 15------------------------------
Mai có lẽ em sẽ không đăng chap được , nếu có thể thì em sẽ đăng vào tối mai , chúc mọi người buổi tối vui vẻe❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️🫶🏻