Từng tiếng nổ vang dội vẫn còn vọng lại nơi khu hỏa hoạn. Trong làn khói và ánh lửa nhấp nháy, Hakai Suru đứng giữa những vệt cháy đen sẫm trên mặt đất, tay áo rách tả tơi, máu chảy loang từ cánh tay đã bị rạch sâu.
“Aaaaaaaa… tay tui đau quá trời luôn á~…” – Em khẽ rên rỉ, môi vẫn cong thành một nụ cười bất cần. Mỗi cú nổ cần máu. Càng muốn nổ mạnh, diện rộng, thì máu cần càng nhiều. Và cái giá phải trả… chính là cơ thể cô bắt đầu choáng váng, mất sức.
Dù vậy, ánh mắt Hakai vẫn không hề mờ đi.Em xoay người, lùi lại một chút giữa những tàn lửa, ánh nhìn điềm tĩnh như đang ngắm một buổi pháo hoa đẫm máu do chính mình tạo nên.
Em bật cười, máu dính trên gò má, nụ cười ấy điên cuồng mà kiêu hãnh.
Sau một hồi im ắng, nhận ra không còn kẻ địch nào quanh mình, Hakai khẽ nhíu mày. Em quay về điểm mà bản thân bị dịch chuyển đến. Đứng giữa biển lửa đỏ rực, em đưa tay ra phía trước, lòng bàn tay rỉ máu, ánh sáng đỏ thẫm bắt đầu phát ra.
Không gian bỗng run nhẹ.
Dòng máu vẫn chưa kịp khô, nhưng đã bắt đầu đông lại dọc theo cánh tay. Em nhắm mắt, sử dụng Thống Trị. Lực ép của trọng lực chấn động khắp khu vực. Không khí như bị bẻ gãy, trước mặt Hakai, một khoảng không nứt ra như mặt gương bị đập vỡ. Em mở mắt, tay vuốt ngược tóc.
Không chút do dự, Hakai bước vào giữa kẽ nứt không gian.
[CÙNG LÚC ĐÓ – TẠI KHU TRUNG TÂM USJ]
Lida đã rời khỏi USJ để báo tin cho nhà trường. Aizawa – dù đã chiến đấu đến kiệt sức – vẫn bị Nomu đánh gục, tay chân đầm đìa máu. Tsuyu Asui cứng người nhìn Tomura đang vươn tay về phía mình.
“Biến mất đi…” – Tomura lẩm bẩm, ánh mắt loạn thần như một con thú bị giam lỏng.
Ngay khi ngón tay hắn sắp chạm vào Tsuyu,cánh cửa bị hất bay – All Might xuất hiện.
Bầu không khí như đông đặc lại.
“Đủ rồi… Các người đã đi quá xa.” – giọng All Might vang lên đầy uy lực.
Không do dự, All Might lao vào tấn công Nomu. Trận chiến giữa Biểu Tượng Hòa Bình và quái vật nhân tạo chính thức bắt đầu.
Aizawa được Midoriya, Tsuyu và Mineta đưa đi lánh nạn. Nhưng trái tim của Midoriya vẫn nặng trĩu — cậu ngoái lại, không thể rời đi. Bất chấp nỗi sợ, cậu quay lại, mắt hướng về phía All Might đang chiến đấu.
Vài phút sau, Bakugo, Shoto và Kirishima cũng đã đến nơi.
“Chết tiệt, có chuyện lớn rồi!” – Bakugo nghiến răng.
Tomura đứng phía sau Nomu, gương mặt bắt đầu co giật. Hắn lẩm bẩm, những tiếng rên rỉ khó hiểu. Kurogiri thì lặng lẽ đứng phía sau, ánh mắt dõi theo All Might
Không ai nhận ra… rằng một vết nứt nhỏ trong không gian đang bắt đầu mở rộng. Và từ trong đó…
Cô ấy – Hakai Suru – trở lại.
-----------------------------------------------------------------------
Từ phía sau Tomura và Kurogiri, không gian bắt đầu méo mó. Những vệt nứt lấp lánh ánh đỏ lan rộng như mạng nhện rồi… VỠ TAN.
Một thân ảnh nhỏ bé nhưng khí thế ngút trời bước ra từ làn sáng chói lòa.
“Ồn ào quá đấy… Mấy người chơi đập phá mà không rủ tui gì hết?” – giọng Hakai vang lên, tay siết chặt lại, luồng sóng năng lượng đỏ rực tích tụ trong nắm đấm.
ẦM!!!
Em lao tới, tung cú đấm cực mạnh về phía Tomura, nhưng Kurogiri kịp kéo hắn lùi lại trong tích tắc. Cú đấm không trúng người… nhưng lại giáng xuống đất.
BOOOOOOM!!
Mặt đất nổ tung. Khói bụi dâng cao, gạch đá vỡ vụn, những tiếng va đập loảng xoảng vọng khắp không gian.
Khi lớp bụi tan đi, Hakai lảo đảo bước ra, mặt mũi dính đầy bụi đen.
Em… cười vô tri:
“Aaaaaa em bị lạc lúc bị dịch chuyển á~! Em lỡ tay xài Kosei một chút nên chỗ đó… nổ tanh bành luôn rồi… rồi em tiện chân đi vào thôi! Em biết gì đâuuuu!”
“…” – All Might, Bakugo, Shoto, Izuku, Kirishima đồng loạt đổ mồ hôi lạnh. Không biết là nên mắng hay nên ôm cô bé này vì tính hài hước bất chấp.
Tomura nhíu mày, gằn giọng:
“…Mày… đã giết người?”
“Hở? Ai nói? Máu tao mà!” – Hakai tỉnh bơ, chỉ vào cánh tay đang rỉ máu của mình. Trông như thể em vừa đi dạo công viên chứ không phải ra chiến trường.
Bất ngờ, Nomu gầm lên rồi lao đến tấn công em. Hakai xoay người né tránh, nhẹ nhàng nhảy lui về phía All Might và đám học sinh.
All Might không để mất thời gian, lập tức lao vào đối đầu với Nomu lần nữa. Hakai đứng cạnh nhóm học sinh, mắt dán chặt vào trận chiến, vẻ mặt… hờ hững như đang coi phim.
“Woa… All Might thật sự là tượng đài á…” – Kirishima cảm thán.
Izuku thì run rẩy, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
Hakai thở dài, khẽ nhăn mày:
“Hừm… hồi phục chậm chạp quá…”
Rồi RẠCH! – một đường cắt sâu hiện lên cánh tay cô. Máu trào ra.
“GÌ VẬY???” – đám học sinh hét lên hoảng hốt.
Hàng loạt con bướm máu bay ra từ vết thương của Hakai, xoay quanh khu vực All Might và Nomu. Tốc độ tăng dần, bướm càng lúc càng dày đặc.
“Chú All Might!! Tránh raaaaaa!!!” – Hakai hét.
BOOOOOOOOOOMMMM!!!
Một vụ nổ kinh hoàng nổ ra từ giữa đám bướm máu. Lửa và khói quét bay toàn bộ mặt đất, trần nhà rung lắc dữ dội. Tất cả đều bị hất ngược.
Nomu, sinh vật được tạo ra để hủy diệt All Might… chỉ còn lại phần đầu thoi thóp. Sức mạnh của Hakai thiêu đốt tận tế bào, phân tử, khiến khả năng hồi phục của Nomu trở nên chậm hơn rất nhiều .
All Might nghiến răng, cú đấm cuối cùng tung ra — đấm bay Nomu khỏi tòa nhà.
Tomura run rẩy, mắt trợn trắng, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Không… không… KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!!!”
Các anh hùng hỗ trợ đã đến, tiếng còi hụ vang lên.
Một viên đạn bắn trúng chân Tomura, khiến hắn ngã gục.
“Thế là hết…” –Em thở dài, giơ tay chuẩn bị tung chiêu kết liễu.
Nhưng Kurogiri kịp mở cổng không gian, kéo Tomura về.
“Chúng ta rút!” – hắn nói lạnh lùng trước khi cả hai biến mất.
Trận chiến kết thúc.
Tàn tích của USJ đổ nát, khói bụi vẫn chưa tan. Nhưng trong lòng mỗi người, ngọn lửa chính nghĩa lại rực sáng hơn bao giờ hết.
Em thì… đang ngồi bệt giữa đống gạch, rút một miếng kẹo dẻo ra nhai, vừa nhăn nhó vì máu chảy, vừa than:
“Ôi tay tui, tay tui nè… Mấy người có cái băng cá nhân nào cute khônggg~?”
--------------------------KẾT THÚC CHAP 14-------------------------------
Trời ơi em soạn chap này mỏi tay luônn . Ngày mai khả năng em sẽ không ra chap được , có lẽ tối nay em sẽ ra thêm 1 chap cho mọi người đọc nhenn ~ mãi iuuu❤️❤️❤️❤️🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻❤️