🐰💥 CHÀO MỪNG TỚI TUẦN HUẤN LUYỆN THỨ 2 – “MIRKO STYLE”
✦ Bối cảnh: Một sân tập đặc biệt – tường sắt, đất đá, dấu vết của hàng ngàn cú đá tung trời.
Khi em vừa bước qua cánh cổng nặng trịch, có cảm giác như đang đi vào đấu trường chứ không phải nơi thực tập.
Phía xa – Mirko đang khởi động bằng cách đá gãy một cột thép.
Cô quay lại, ánh mắt sáng như dã thú:
“Ồ? Cô nhóc vàng hoe từ UA đây rồi à. Sẵn sàng chưa, cô nhóc?” 😈
🥊 MÀN CHÀO HỎI “KIỂU MIRKO” – TỨC LÀ...ĐẤM THẲNG MẶT NHAU.
Không một lời thừa.
Không chào hỏi lịch sự.
Chỉ có cú đấm đầu tiên của Mirko xé gió, đập tới.
Và ngay lập tức—em không né, mà giơ tay lên chặn.
Máu trong cơ thể xoáy lên – "KẺ TÀN SÁT" được dồn vào cổ tay, bao bọc lấy làn da mỏng manh, biến tay em thành gọng kìm nổ rung nhẹ.
📛 “CHOANG!!”
Một tiếng va chạm như búa nện đá.
Cú đấm được cản lại hoàn hảo. Em bị trượt nhẹ về sau – nhưng không văng, không gục.
Mirko bật cười:
“Ồ, biết dùng Kosei vào đỡ đòn hả? Giỏi đấy.”
“Thử đòn combo coi!!”
💢 Cả hai bắt đầu đấu tay đôi dữ dội.
Mirko đánh bằng lực cơ học và sự hoang dã.
Em đánh bằng định hướng máu – bọc tay, kích lực – mỗi đòn đều như chực phát nổ.
Có lúc Mirko đá em văng xa, nhưng em cắm máu xuống đất – tạo phản lực bắn ngược lại.
Có lúc em dồn ép cô, nhưng cú đấm của em được giữ lại chỉ 1cm trước cằm cô – vì em biết, đây không phải cuộc tử chiến.
Cuối cùng—cả hai dừng lại.
Mồ hôi – máu – bụi đất văng tứ tung.
Mirko hất tóc, chống tay lên hông, cười sáng rỡ:
“Tốt. Rất tốt.
Cô không có thể chất mạnh – nhưng cái đầu cô thông minh.
Kosei cô nguy hiểm – và cô biết cách kiểm soát nó.
...Thích rồi đấy.”
“Từ giờ – luyện với ta. Tập chém gió, đấm đá, và cả chiến lược sinh tồn.
Vì với loại Kosei như cô – chỉ cần 1 sai sót là... nổ tung.”
🤝 Hai người bắt tay nhau – không hề nhẹ nhàng, mà là cú nắm tay như phá núi.
“Chào mừng đến với tuần thực tập của MIRKO.
Hy vọng cô không gãy xương trước ngày thứ ba.” 😎
-------------------
PHÍA TRƯỜNG UA
Cả lớp 1-A đã trở lại sau tuần thực tập đầu tiên.
Nắng lên, gió mát, không khí ổn định.
...Và rồi Bakugo bước vào.
Trên đầu hắn...
Một quả tóc.
Một đống gel vuốt theo phong cách “sầu riêng nhập hồn”.
🧼💇♂️ Best Jeanist:
“Tóc là vũ khí. Tóc là biểu tượng. Tóc không được phất loạn.”
Và thế là Jeanist đã... “sắp đặt lại trật tự thế giới” ngay trên đầu Bakugo.
Bakugo gầm gừ bước vô lớp.
Đám bạn như được mở hội:
Kaminari: “Ô MAI GÓT!!! Nhìn cái đầu nó kìa—không phải đầu bom nữa mà là đầu...đầu...đầu GUMMI BEAR!!” 🤣🤣
Mina: “Aaaa~ dễ thương ghê luôn á!! Có ai chụp giúp tui một phát khôngggg~!!” 📸
Sero: “Để tao dán cái mác ‘hoa quả sạch’ lên là chuẩn bài đó.” 😏
Jirou: cười khùng khục trong góc, giả vờ chỉnh tai nghe nhưng không giấu được run vai.
Iida: “Xin các cậu hãy giữ trật tự... Mặc dù quả đầu cậu ấy thật sự rất... đặc biệt hôm nay.” 😅
Bakugo thì mặt lạnh như tiền, nhưng hai tai đã đỏ bừng.
“CÂM MỒM TỤI BAY!!!”
“TAO LÀ ANH HÙNG, KHÔNG PHẢI ĐỒ CHƠI CỦA THẰNG TÓC ĐIỆU!!!”
🔔 Chuông vào lớp vang lên.
Cả lớp bắt đầu ổn định.
Nhưng rồi...
“Ủa?”
“Khoan đã… Hakai đâu?”
“Sáng giờ không thấy cổ.”
“Không lẽ về quê? Nghỉ học? Hay bị bệnh?!”
Shoto nghiêng đầu:
“Có thể cô ấy đang bận với đợt thực tập?”
Izuku chớp mắt:
“Nhưng hình như hết 1 tuần rồi mà?”
Và đúng lúc đó—Aizawa bước vào, tách cà phê trên tay, quầng thâm vẫn không khác gì zombie nhưng giọng vẫn trầm ấm đặc trưng.
👁️🗨️ Aizawa cất giọng, ngắn gọn:
“Im lặng.
Hakai chưa về trường vì đợt thực tập của cô ấy kéo dài hai tuần.
Tuần này, cô ấy đang được giao cho Mirko.”
"ÒOOOOOOO Thì ra là vậy..."- Cả lớp ồ lên
“Có mà vỡ mặt chứ thực tập gì nữa trời—”
Kirishima:
“WOAAAAA~ NGẦU DÃ MAN~!! Mirko cực mạnh á!!!”
Tsuyu:
“Hakai cũng dữ mà, chắc không sao.”
Tokoyami:
“Đây là… chiến binh. Lửa sẽ nung luyện lửa.”
“Con điên đó mà bị đá cho vỡ xương thì cũng đáng.”
Nhìn cái ghế trống bên cạnh-một chút… thiếu vắng.
Aizawa gập sổ, tiếp lời:
“Kẻ nào chịu được nắm đấm của Mirko thì tôi không còn gì để dạy nữa.
Và nếu cô ấy sống sót được qua tuần này…
Coi như mấy đứa phải tự nâng tiêu chuẩn bản thân lên đi.”
--------------------KẾT THÚC CHAP 32-----------------
Nay em cứ lười lười sao á😓❤️❤️❤️