Chap 33 : ĐI BẮT ÁC NHÂN CHỨ ĐÂU PHẢI ĐI DIỄN HÀI??

KHỰC—!!!

Cú đấm của Mirko lao thẳng đến, sức mạnh như thể muốn cạp sập vũ trụ. Em nghiêng đầu tránh trong tích tắc, gót giày xoay vòng, Kẻ Tàn Sát kích hoạt, máu tụ trên tay phải em như một lớp găng nổ lửa—ĐẤM THẲNG!

RẦM!!!!

Đất dưới chân cả hai nứt ra, gió tung lên như bom khí áp.Cả hai người... bị phản lực hất văng lùi về sau, trượt dài gần 4 mét.

Mirko lau khóe miệng cười:

"Hừm... có gan đấm thẳng mặt chị, được đấy nhóc."

Em nhếch mép:

"Không đấm là bị đấm thôi chị ơi."

Mirko chớp mắt, cười càng to hơn:

“Mày nói như kiểu từng bị đời quăng vào chảo dầu ấy?”

Em xoa cổ, tỉnh queo:

“Còn bị quăng cả vào nồi lẩu luôn rồi chị ạ.”

💥 10 PHÚT SAU…

Sau gần 27 lượt đấu tay đôi liên tục—

Em: vai bầm, chân trẹo, tóc xù như tổ quạ.

Mirko: áo khoác rách vai, mắt long lanh kiểu “vui dữ trời”.

Cô bước tới, đưa nắm đấm ra.

"Chị chưa thấy đứa nào máu như mày đấy. Điều khiển Kosei kiểu ấy... không phải dạng vừa đâu."

Em chạm tay cô, bắt tay như hai chiến binh vừa đập nhau sml.

“Vậy em qua bài test đầu tiên chưa?”

“Qua rồi. Nhưng thực tập là chiến đấu thật. Không phải cosplay nha con.”

Em vươn vai:

“Em mang sẵn gối đầu với tã giấy rồi, yên tâm.”

💥 ĐỔI CẢNH: GIỜ NGHỈ… MÀ HƠI BỊ TẤU HÀI

Em mở hộp cơm, định ăn thì...

BOOOOMMM—!!!

Mirko hắt xì cái, gió thổi tung cả nắp hộp khiến cơm em bay như chim én qua đầu.

Mirko thở:

“Oops. Nhịp mũi chị bốc hơi mạnh ghê ha.”

Em trừng mắt:

“Chị vừa… quạt mất bữa cơm sinh tồn của em đấy?!”

Mirko phẩy tay:

“Chị ăn chay nên giúp em giảm cân tinh thần.”

Mirko ngồi kế bên, ngắm hộp cơm lơ lửng giữa không trung (em dùng Kosei giữ lại kịp).

Cô ngạc nhiên nhìn em cười khẩy:

“Kosei này… mày giấu năng lực phụ đúng không?”

Em gãi đầu, nhìn trời:

“Không biết nữa chị, có khi do tổ tiên em theo ngành xiếc.”

KẾT THÚC CHAP VỚI MỘT DÒNG TREO CĂNG NHƯ DÂY ĐÀN...

Mirko đứng dậy, ánh mắt đanh lại.

“Ngày mai… tao sẽ cho mày thử cảm giác đấu không phải với nắm đấm.Là đấu với máu thật.”

Em siết nắm tay, ánh mắt lóe tia đỏ.

“…Thế thì em sẽ cho chị thấy vì sao em sinh ra để… sống sót.”

------------------

CẢNH MỞ ĐẦU:

Tại một khu phố cũ – nơi có tin báo ẩn náu của một tên ác nhân cấp B tên là Kuga Kuro – hắn đã gây ra 9 vụ phá hoại và hành hung liên tiếp trong tuần qua.

Mirko dậm chân xuống mặt đất, để lộ Kosei 'Cơ Bắp Cường Hóa'.Còn em thì đứng phía sau, máu quanh tay cuộn lại như dải ruy băng, ánh mắt như chuẩn bị đi thi nghiệp vụ hành quyết.

Mirko: “Nghe đây, nhóc. Nhiệm vụ lần này là bắt sống. Không giết. Không băm. Không đốt.”

Em (nhíu mày): “Em biết mà, em đem xích theo rồi. Loại 'siết chặt vừa đủ cho tắt thở nhưng không chết'. 😇”

Mirko (nheo mắt): “…mày nghĩ cái đấy là 'không giết' á?”

TIẾNG NỔ BÙMMMMMM TỪ TRONG NHÀ HOANG!

Tên ác nhân nhảy ra với vũ khí laser, vừa la vừa bắn lung tung:

“TỤI MÀY KHÔNG BẮT ĐƯỢC TAOOOOO—!!”

Mirko nhào đến như viên đạn, đá bay tường—

Còn em thì nhẹ nhàng vung tay, máu tụ thành hình… cái dù.

Em (đứng dưới mưa gạch): “Em tới thực tập, không phải chơi trò Minecraft đâu nha.”

Tên ác nhân chĩa súng về phía em. Nhưng—

Em nhìn hắn, mặt ngầu vãi linh hồn:

“Đừng bắn. Không phải vì tao sợ chết…

…mà vì nếu mày làm rách áo thực tập của tao… tao sẽ băm mày ra bún bò.

Mirko đứng kế bên, ngậm cây kẹo:

“Cảnh báo kiểu gì nghe như dọa chôn sống thế hả?”

TRẬN ĐẤU: BẮT MỘT KẺ ĐIÊN THEO PHONG CÁCH… CŨNG ĐIÊN KHÔNG KÉM

Tên ác nhân bật Kosei 'Phá Kết Cấu' – khiến sàn nhà xung quanh em sụp xuống.

Em rơi — NHƯNG KHÔNG RƠI — vì đã dùng máu tạo đệm.

Em ngẩng đầu, cười toe toét:

“Ủa, sập sàn rồi sao? Hay là tính làm lại nội thất?”

Hắn lùi lại: “CÁC NGƯƠI LÀ MA ĐÓ HẢ?!”

Mirko từ trần nhà nhảy xuống, đá một phát nổ gạch:

“Không. Chị là thỏ. Còn con kia là máu chảy đấy.”

TẤU ĐẾN CẢNH CUỐI:

Hakai – dùng xích máu trói gọn tên ác nhân.

Mirko bước lại, đập vai em:

“Khá lắm nhóc. Nhưng lần sau đừng vừa bắt vừa đọc thơ doạ người ta như thế nữa.”

Em (mặt tỉnh rụi): “Em thấy văn học giúp lan tỏa thông điệp rõ ràng hơn chị ạ.”

⚠️ ĐỒN CẢNH SÁT:

Khi giao nộp tên ác nhân, mấy anh cảnh sát nhìn nhau, chỉ vào dòng chữ tên kia đã viết bằng bút lông đỏ trên giấy tường:

“Con bé tóc vàng đó không phải người… nó là cái thứ máu biết cười.” 

"KHUM!! EM LÀ VỊT VÀNGG!!"

Mirko ngửa cổ cười như điên:

“CHÚNG TA MỚI LÀ NGƯỜI ĐI BẮT ÁC NHÂN HAY LÀ TRAO TRẢ KHỦNG BỐ VẬY?!”

Em vuốt tóc, đeo lại kính râm hàng chợ:

“Trật tự. Em đang xây dựng thương hiệu.”

-------------------KẾT THÚC CHAP 33---------------------

Nếu ngày mai em rảnh em sẽ đăng 2 chap! Mọi người đón xem nhéeee🫰❤️✨