Blighted Light (Ánh sáng lụi tàn)

“Mielee! THEO TA. HƯỚNG THẲNG PHÍA BẾN CẢNG KHÔNG ĐƯỢC PHÂN TÂM” 

Tiếng hô từ tướng quân Reyner đang vừa phi ngựa vừa chém bay đầu từng tên địch cản đường.

“ĐOÀNG.”

Một viên đạn sượt ngang đầu Reyner bay vào đầu người lính bên cạnh Mielee. Anh ta đã ngã xuống với cái đầu nổ tung cùng với đó là con mắt trái lồi ra, một phần não bộ của anh ta bắn trúng mặt của Mielee. Trong khoảnh khắc đó, mắt Mielee tối sầm lại, trời đất như đổ sụp xuống dưới chân cô, có vẻ như cô không trụ vững nữa rồi. Bỗng nhiên cánh tay cô bị túm chặt lại - đó chính là tướng quân Reyner - nhưng lúc này ông đã bị thương khá nặng, cánh tay phải của ông đã bị đạn nổ cướp mất, ông nén cơn đau và cố hết sức kéo Mielee qua ngựa của mình, sau đó liền phi nước đại xuyên qua cổng thành mất hút.

Ba con chiến mã thở hồng hộc, chúng chở theo hy vọng cuối cùng của hoàng tộc, có thể đây là lần cuối chúng được phục vụ cho vinh quang của Rennes.

Hướng về phía hoàng cung, mùi máu tanh nồng nặc của cả thường dân và quân đội bao trùm bầu khí quyển, xa xa là các đơn vị lính cuối cùng của hoàng gia đang cố gắng củng cố hàng phòng tuyến cuối cùng. Sự im lặng bao trùm bỗng bị cắt ngang bởi tiếng dư chấn từ thứ gì đó khổng lồ tiến đến. Mặt đất bắt đầu rung chuyển theo từng chuyển động nặng nề. Từ trên mỏm đất cao, những người lính của quân đội hoàng gia có thể nhìn thấy phía xa xa là những cái bóng khổng lồ đang kéo đến, báo hiệu cơn ác mộng của những người lính đang trở nên hiện thực hơn bao giờ hết. Một cơn gió thổi mạnh đánh bay làn khói bụi dày đặc bao phủ những cái bóng đó, để lộ đằng sau là các cỗ máy với lớp vỏ được phủ bằng một màu xám của kim loại Ether lạnh lẽo, máu thịt tươi còn nhớp nháp dưới chân của chúng, ống khói cơ khí nhô ra từ sau lưng, phần ngực mở ra của để lộ những tên Titano-hive đang gào thét.

“TITIAN! LÀ TITAN” Một anh lính thét lên. 

Những cỗ Titan gầm rống. Cơn ác mộng khổng lồ với lớp vỏ kim loại Ether lạnh lẽo đang nghiền nát tất cả trên đường đi. Trên ngực chúng, những khối Titano-hive gào thét, đôi mắt đỏ rực của những thứ sinh vật bên trong ánh lên sự điên loạn của thứ sinh vật đã bị Corruption tha hóa. Techno-Hive là những khối sinh hóa cơ học, được tạo ra bởi các Techno Priest nhằm cung cấp năng lượng sống tâm linh cho các cỗ máy chiến tranh tối thượng gọi là Titan.

Mỗi Hive được nuôi bằng linh hồn bị trích xuất từ các Psyker, Psytech phạm trọng tội bị tuyên án tử hình, hoặc từ những tử tù sở hữu năng lực tâm linh tự nguyện hiến mình để chuộc lỗi.

Linh hồn của họ không bị triệt tiêu ngay lập tức, mà bị ép sống vĩnh cửu trong một thực tại giả lập nơi ý thức liên tục tan rã và tái lập, tạo ra dòng năng lượng tâm linh có thể khai thác vô hạn.

“Ngươi tưởng rằng chết là hết? Trong Hive, cái chết là sự xa xỉ mà chỉ kẻ vô tội mới có.” Lời của một Techno Priest trưởng trước khi kích hoạt Hive Nucleus.

Bên trong Hive, mỗi tội đồ phải đối mặt với phiên bản lặp đi lặp lại của tội lỗi mình gây ra, bị “hòa mạng” với những hình ảnh, ký ức, và ảo tưởng đến từ hàng trăm ý thức khác. Họ không thể thoát ra, không thể tự hủy, và không thể ngừng nghĩ. Chính cơn điên ấy bị nén lại thành năng lượng sống, dẫn truyền vào thân thể Titan như nhiên liệu.

Titan không phải sinh vật mà là cỗ máy chiến tranh cấp lục địa, mang hình thể bán sinh học và vận hành bằng mạng ý thức sống.

Không một Titan nào có thể cử động nếu thiếu năng lượng trích từ Hive, khiến Hive trở thành nhà máy năng lượng sống trung tâm cho toàn bộ học thuyết chiến tranh của Techno Priest.

“LÀ TITAN! LÀ TITAN!”

Một người lính hoàng gia hét lên trong tuyệt vọng. Những kẻ hủy diệt, biểu tượng của sự vinh quang nay trở thành lưỡi hái tử thần.

Những chiến binh cuối cùng của hoàng tộc xếp thành hàng, ánh mắt kiên định dù biết cái chết đang đến gần.

“CÁC CHÀNG TRAI, VÀO ĐỘI HÌNH… VÌ ĐỨC VUA! LÊN ĐẠN, CHUẨN BỊ... KHAI HỎA!”

Tiếng súng vang lên, nhưng âm thanh ấy chỉ là những tiếng kêu tuyệt vọng trước sự đông đảo và sức càn quét khủng khiếp của quân đội quý tộc. Sự xuất hiện của những cỗ titan chính thức đánh dấu chấm hết cho sực nổ lực của những người lính quả cảm. 

Hàng loạt con đường tại kinh đô Rennes nhuộm đỏ một màu, mùi của máu và xác thịt cháy xém hòa lẫn và nhau. Những tòa nhà đổ nát những viên gạch vụn vỡ, khói, bụi, lửa và cả những tiếng khóc ai oán, tiếng kêu cứu yếu ớt của người dân phát ra từ bên dưới đống gạch vụn. Rennes, kinh đô một thời huy hoàng, đang sụp đổ.

Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển rung theo từng bước chân của cỗ máy titan. Từng bước, từng bước một của nó như thể đang giẫm nát ý chí tưởng chừng gang thép của quân đội nhà vua. Tất cả buôn vũ khí, còn một số quân nhân gục xuống giơ hai tay khẩn khoản cầu xin sự nhân từ của kẻ thù mình.

“Xin c…c…các ngài h…h…h…hãy nhân từ, v…vợ con tôi…”

Chưa kịp dứt câu, đầu của người lính đã nằm dưới chân của cổ Titan, mắt anh ta vẫn còn mở trừng vì sợ hãi, giọt mồ hôi của sự sợ sệt vẫn còn hằn rõ trên trán. Bọn quý tộc bĩu môi khinh bỉ, cứ thế mà ung dung đi ngựa qua cổng vòm của cung điện Ravlenheim. Biểu tượng của cung điện là hai bức tượng kỵ sĩ giữ phủ thương kê chéo nhau, giờ đây nó đã bị tàn phá mất đi phần đầu. Tại bên trong cung điện Ravlenheim, đức vua Charles và hoàng hậu Lilira vẫn đứng vững giữa bóng tối của sự phản bội. Đức vua cảm nhận được từng sự rung chấn do bọn Titan đang đến, ông lắc đầu ngao ngán, thở dài rồi nói:

“Cuối cùng chuyện gì cần đến rồi nó sẽ đến. Thật là, ngày xưa ta nhân nhượng với bọn quý tộc tham lam kia thật sai lầm. Ta vẫn luôn tin chúng tàn ác là do ảnh hưởng của tên bạo chúa Frederick. Nhưng giờ đây, tận sâu bên trong chúng đã thối rữa rồi, từ nhân hình đến nhân cách. Quả là chủ nào tớ đấy, thứ gì đến rồi nó cũng phải đến."

Nhà vua Charles vừa than thở vừa mài lại thanh gươm của mình, thầm nghĩ:

“Chắc là lúc này Reyner cùng con bé đã ra khơi rồi, ta tin tưởng cậu ta sẽ bảo vệ con bé, huấn luyện nó trở nên mạnh mẽ như mẹ của nó. Tuy lịch sử sẽ đánh dấu sự kết thúc triều đại của chúng ta ở đây, nhưng rồi một trang sử mới, một thời đại mới sẽ đến. Sớm thôi.”

Ánh mắt sắt lạnh của hoàng hậu nhìn vào bệ trang nghiêm, đấy từng là nơi đặt con dao găm mang ấn hoàng gia, bây giờ đã trống không, bà đã trao cho Miele con dao lúc con bé rời đi. Bà đi đến bên cạnh nhà vua giúp ông ấy cài mảnh giáp vai, họ trao nhau ánh mắt trìu mến, nhưng thấm đẫm sự buồn rầu - bà thì thầm khẽ nói với nhà vua.

“Tất cả vì con chúng ta”

RẦM!!

Balthodor đạp tung cửa, bước vào với một nụ cười nửa miệng, phía sau hắn là bè lũ quý tộc, những kẻ đã bán linh hồn để đổi lấy quyền lực.

“HAHAHA… Các người trông có vẻ ung dung nhỉ? “Vua” Marthel? À không, ta phải gọi nhà ngươi là Augur - đồ tể xứ Riverwood - nhỉ?”

Tên đồ tể ung dung, nói chuyện một cách chậm rải.

Đức vua Charles không đáp, ánh mắt ông vẫn sắc lạnh. Hắn muốn khiêu khích ông, nhưng Charles đã quá hiểu Balthodor. Hắn không phải loại người dễ mất bình tĩnh.

“Ngươi cũng có vẻ hứng thú với quá khứ của ta nhỉ, Balthodor?” Nhà vua nhếch mép. “Nhưng sau ngần ấy chuyện dơ bẩn mà ngươi làm sau lưng ta, ta thiết nghĩ cái danh hiệu “Đồ Tể” nên nhường lại cho ngươi. Hay ngươi thích “Balthodor kẻ Phản Trắc” hơn? À không, ta quên mất…”

Charles dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt Balthodor, rồi lạnh lùng nói: “Có lẽ nên gọi ngươi là Balthodor - Tên Loạn Luân?”

Bóng tối trong ánh mắt Balthodor co lại, nụ cười của hắn biến mất. Một sự im lặng chết chóc bao trùm.

Lũ quý tộc đứng sau hắn bắt đầu bàn tán xôn xao. Một số kẻ cười nhạo, một số kẻ lại lùi dần về sau. Trong mắt chúng, Balthodor không còn là kẻ chiến thắng tuyệt đối nữa.

“Xoẹt.”

Không một lời báo trước, hai cái đầu lăn lông lốc trên nền đá cẩm thạch, máu bắn tung tóe. Lũ quý tộc há hốc mồm kinh hãi.

Balthodor lặng lẽ nghiền nát hai chiếc đầu dưới gót giày.

“Hừm, có vẻ như vẫn còn kẻ nhiều chuyện.” Hắn chậm rãi nói, giọng lạnh lùng như băng giá. “Các ngươi, ai muốn tranh cãi với ta nữa không? Còn ai không?”

Không ai dám trả lời.

“Tốt! Không tên nào còn ý kiến chứ?” Có vẻ như Balthodor đã tìm lại được lời nói của mình, hắn quát lên đe dọa những tên quý tộc còn lại hiện đang thu mình như mấy con chuột nhắt, không khí quay lại với sự im lặng khó xử.

Bọn quý tộc câm lặng trước cảnh tượng vừa rồi. Một tên rụt rè lên tiếng, cố gắng lấy lại sự tự tin:

“Công nương Lilira, nàng... hmm... thật sự đáng tiếc. Một tuyệt sắc giai nhân như nàng mà lại lãng phí đời mình cho tên đồ tể này sao. Nếu ngày xưa nàng chấp nhận làm vợ lẽ của ta, nàng đâu đến nỗi phải chịu chung số phận với hắn?” - Nói xong, hắn phá lên cười một cách chua chát, giọng điệu vừa khiêu khích vừa ngu xuẩn đến mức khiến cả Balthodor cũng thoáng cau mày, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm.

Lilira không thèm quay đầu. Tay bà nhẹ nhàng nhấc lên.

“ĐÙUmmm.”

Tên quý tộc câm bặt, thân thể hắn run lên bần bật trước khi nổ tung từ bên trong. Máu và thịt hòa lẫn vào không khí. Những tên Psytech gần đó gào thét, chúng quỳ rạp xuống ôm đầu khi năng lượng của bà thấm vào tâm trí chúng.

Một kẻ run rẩy hét lên: “Thoru-ums? Ả ta đang sử dụng Thoru-ums! Nhanh! Dùng Prot-ears!”

Bọn quý tộc và hiệp sĩ hoảng loạn. Bọn chúng không còn đứng trước một hoàng hậu dịu dàng, mà trước một Psylord huyền thoại - Queen of Terror.

“Điếc hết cả tai. Chẳng phải “ngài Balthodor” ra lệnh cho các ngươi câm mồm à? À mà chủ nào tớ nấy thôi, cơ mà các người huy động bao nhiêu quân lính đến đây để hàng huyên tâm sự à, hay là đánh nhau? Nếu muốn nói chuyện thì “Trà” vẫn còn nóng đấy”

Hoàng hậu bình thảng một cách lạnh sống lưng, lũ psytech cảm giác như hóa điên khi vô tình nhìn thấy ánh mắt bà. Một hiện thân mà bọn chúng không thể nào hình dung được. Tiếng nói của nữ hoàng nói ra đi kèm với sức mạnh tâm linh kinh khủng của mình, khiến cho vài tên hiệp sĩ không chịu được phải ôm đầu, tháo hẳn cả mũ trụ ném xuống đất, nôn thốc nôn tháo ra một thứ nước sôi sùng sục. Một vài tên psytech non nớt phát điên, da thịt chúng tan chảy ra thành nước - không, đó là trà - vâng, đúng như vậy, một thứ trà mà với nước là máu và bã trà là thịt tươi của chúng. Một tên cầm đầu bọn Psytech gào lên đau đớn.

Bọn hiệp sĩ hoang mang tột độ, chúng nháo nhàu đẫy những tên psytech phía sau lên. Đội xạ thủ khẩn trương lên đạn nhầm về phía nữ hoàng. Balthodor dậm chân xuống đất, cả cung điện run lên vì dư chấn mà hắn tạo ra, hắn gầm lên:

“KẺ NÀO LÙI BƯỚC CHÉM KHÔNG THA. LẤY ĐẦU BỌN CHÚNG!”

Toán hiệp sĩ hoàn hồn, nhanh chóng củng cố lại đội hình. Chúng bắt đầu lao về phí nhà vua. Ngây khi vừa có động thái từ phe địch nhà vua cầm chắc thanh kiếm của mình cùng với hai cận vệ của mình xông thẳng vào toán hiệp sĩ quý tộc mặc cho hỏa lực của chúng yểm trợ phí sau.

“Súng đạn à? Thứ đồ chơi trẻ con đó mà đem ra chiến trường, thật ngu xuẩn!!”

Hoàng hậu cười khẩy, chậm rãi đứng lên chỉ với một cái phẩy tay chán chường, toàn bộ đạn được bắn ra đều hoàng về cố chủ, toáng lính xạ thủ đầu tiên đổ xuống như rơm rạ. Đối mặt trược diện với Queen of Terror, một Psylord huyền thoại, một nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trên mọi chiến trường, bất kỳ Psytech nào cũng sởn gai ốc khi nghe đến tên của Psylord này là quyết định ngu xuẩn nhất trong cả cuộc đời chúng. Người ta đồn rằng bất kỳ ai nhắc đến tên đầy đủ của Psylord này đều bị Chaos ăn mòn tâm trí, hóa điên lúc nào không hay hoặc tệ hơn đó là cái chết không toàn thây, tựa như tên quý tộc ngạo mạn lúc nãy. 

Nhà vua vung thanh nặng lượng Revolution của mình, hai tên hiệp sĩ bị cắt lìa mà chúng vẫn chưa nhận ra là sự sống đã lìa khỏi thân xác từ lúc nào. Máu tươi vấy lên thanh gươm của nhà vua khiến ông nhớ lại cảm giác ra trận mà bao nhiêu năm rồi ông chưa cảm nhận được, sự cuồng chiến như đang chảy trong huyết quản của ông. Ông nhìn về phía hoàng hậu bên kia cung điện cười lớn và nói:

“Cảm giác cứ như ở Endvalley, Lili nhỉ?”

“Ngài và thiếp có ký ức về Endvalley hơi khác nhau đó, Charles và Hoàng hậu nói kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý về phía đức vua.”

Không để cho nhà vua có bất kỳ khoảng trống nào, ba tên lính khác bao vây nhà vua, ông lập tức túm lấy đầu tên bên trái, bóp nát nó dễ dàng như một quả trứng gà, những thứ bầy nhầy từ đầu của tên đó vương vãi khắp sàn, ánh mắt nhà vua bỗng sáng rực, lóe lên từng tia đỏ rực, một nụ cười sắc lạnh của “The Butcher” đã trở lại, ông ta rút xương sống của tên lính không đầu cắm vào giữa mặt tên lính cận đó. Những kẻ trông thấy cảnh tượng hãi hùng từ phía xa bất giác run lên từng đợt vì chúng biết rằng tên đồ tể xứ Riverwood đã trở lại. Sát khí tỏa ra từ nhà vua khiến cho các tên lính gần đó bị chôn chân như chết đứng từ lúc nào. Bọn chúng nhận ra một cách muộn màng rằng, chúng đã đánh thức một thứ lẽ ra đã nên ngủ yên mãi mãi từ thời kỳ xung đột - tên đồ tể xứ Riverwood và Psylord Queen Of Terror.

Balthodor đạp đổ pho tượng gần đó, hắn ném chiếc đầu to tướng về phía nhà vua. Ông dùng tay trái của mình đánh bật quả ám khí hèn hạ đó về hướng lũ quý tộc đằng kia khiến chúng chạy trối chết.

“Đúng là chỉ có nhà ngươi mới nghĩ ra được cái trò hèn hạ này, Balthodor. Nhưng ta nghĩ ngươi cần hơn một trò con nít thì mới có cơ hội giết được ta đấy!” Nhà vua vừa phủi bụi đá trên người vừa nói.

Nhân lúc nhà vua bất cẩn, một tên lính đã lén vòng ra sau lưng ám sát nhà vua. “Phập”, một dòng máu đã tuôn ra, chảy xuống dưới chân đức vua, nhưng đó không phải máu của đức vua, mà là của chính anh lính cận vệ, anh ta đã lấy thân mình che chắn cho nhà vua. Đầu tên đâm lén đó ngay lập tức nổ tung với sức mạnh tâm linh của hoàng hậu. Một loạt đạn ngay lập tức được xả tới vị trí của họ. Balthodor hét lên:

“Đừng xả đạn nữa lũ ngu!!!”

Nhưng đã quá muộn, bất ngờ từ hoàng hậu đã khiến cho bọn xạ thủ không có cơ hội để phản kích. Ánh mắt tuyệt vọng của họ chỉ kịp chạm vào cái chết trước khi đầu đạn quay ngược trở lại, cắm thẳng vào giữa trán của họ. Chúng ngã xuống sàn với ánh mắt vẫn đầy khát khao sự sống, nhưng cái chết đã chiến thắng một cách tàn nhẫn.

Khi vị hiệp sĩ đỡ vết thương chí mạng cho nhà vua đã gục ngã, các tên hiệp sĩ khác từ các bè phái quý tộc còn lại đã lao vào tìm cơ hội lập công. Không để chúng có thời gian, với sức mạnh từ năng lực steel và bộ Power Suit Novarial của mình, nhà vua lao tới như một cơn gió, âm thanh cơ khí từ bộ siêu chiến giáp gầm thét, ông hất tung một tên lên trời, và chém bay cánh tay còn lại của kẻ kia.

Ở phía hoàng hậu, bà nâng cổ hai tên hiệp sĩ khác bằng năng lực tâm linh của mình. Bộ giáp của chúng bị méo mó kỳ dị, thứ máu đen ngòm từ từ chảy ra từ mắt, mũi và miệng của bọn chúng. Thứ mà chúng nghĩ rằng sẽ bảo vệ chúng khỏi cái chết, lại trở thành thứ đang siết chặt để rút cạn sự sống của chủ nhân mình.

Sự uy dũng và không khoan nhượng của cặp đôi này đã làm cho các tên lính còn lại run sợ và không dám manh động. Sự kích động của chiến trường đã biến họ thành những con rối không có ý thức, chờ đợi sự ra lệnh từ chỉ huy của chúng.

Cảnh tượng ấy đầy kinh hoàng và đẫm máu. Ánh sáng của những vụ nổ và lửa đỏ bừng lên, tạo nên một cảnh tượng đẫm máu, kinh hoàng. Mỗi tiếng nổ là một lời kêu gào của cái chết, và cũng là một hồi chuông báo hiệu sự chiến đấu, quyết tâm không ngừng của những kẻ không chịu khuất phục.

Dưới bầu trời đầy sao, những vệ binh chiến đấu mạnh mẽ, không ngừng giữ vững tinh thần và đấu tranh với những kẻ thù đầy tàn bạo. Mỗi hơi thở, mỗi đòn đánh đều là một tia hy vọng của vương quốc, là một cơ hội thắng lợi mặc dù mong manh trong cuộc chiến không hồi kết này.

Những cuộc đối đầu giữa những hiệp sĩ tài năng đã tạo nên những pha hành động mãnh liệt và căng thẳng. Sức mạnh vô song và khả năng chiến đấu của họ đã khiến cho mỗi pha tấn công trở nên đầy kịch tính và cam go.

Trong khi đó, ánh mắt u ám và nhẫn tâm của Balthodor thúc ép quân đội của hắn đi về phía trước, bất chấp phía trước là hai con mãnh thú, sẵn sàng xét xát bất kỳ kẻ thù nào mon men đến nó. Sự dũng mãnh, quyết tâm kiên cường của họ không bao giờ phai nhạt, và họ sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ vương quốc và nhân dân của mình.

Cảm thấy sự áp đảo ngày một lớn, Balthodor hắn ra lệnh tiến lên và thẳng tay giết những tên hiệp sĩ đang chùn bước. Hắn nâng cây đại đao nặng nề của mình lên, lưỡi đao năng lượng nhanh chóng phát sáng. Hắn lao đến nhà vua với sát khí kinh hoàng nhắm vào thẳng yết hầu của ngài, nhưng với phản xạ và kinh nghiệm chiến trường dày dặn của mình, ông đã thoát được đòn chí tử trong gang tấc, tuy vậy đòn đánh vẫn trúng mũ của nhà vua, chiếc mũ bảo vệ rơi ra, để lộ ra gương mặt chi chít sẹo. Không để nhà vua được nghỉ ngơi hắn lao đến như một con thú, nhà vua chém về phía trước, hắn lách nhẹ người sáng trái đẩy nhà vua lùi về sau, ngay sau đó thanh đại đao to lớn bổ xuống, nhà vua đưa gươm lên chống đỡ, xung chấn khiến ông đã phải khụy gối nứt cả đất. Tên hung ác dơ chân đạp nhà vua văn vào ngai vàng của ngài, hắn hả hê thết và mặt nhà vua:

“Người chỉ có thế thôi sao, tên đồ tể à, đứng dậy, mau đứng dậy mà chứng minh với ta nào, NHANH, LAO VÀO ĐÂY.”

Hắn gào lên như muốn trút bỏ mọi xỉ vả mà hắn phải chịu từ khi bước vào cung điện đến giờ. Hắn hả hê vì đã bỏ thời gian dài nghiên cứu cách chiến đấu của nhà vua nhằm mục đích khắc chế tối đa kỹ năng của ông ấy. Hắn nhặt thanh Revolution lên, ném thẳng về phía nhà vua. Hoàng hậu nhận ra sự nguy hiểm, bà sử dụng năng lực yểm hộ nhà vua, thanh kiếm chệch hướng găm ngây cạnh ông ấy thì bất ngờ, một áp lực tâm linh vô cùng lớn, tựa như một tòa lâu đài lập tức ập xuống đang đè nặng lên tâm trí bà bởi hơn trăm psy-tech phía sau. Tuy nguồn sức mạnh đó không giết được bà ấy nhưng sự bào mòn tâm trí có thể sẽ khiến bà hóa điên nếu không thoát ra kịp thời. 

Tiếng kêu đau đớn của hoàng hậu đã khiến nhà vua phân tâm, chớp thời cơ thời cơ, tên Balthodor lao đến, một tia chớp nhoáng qua, đức vua cảm nhận thứ gì đó ấm nóng đang chảy từ cổ xuống ngực mình, trước ánh mắt kinh hoàng của nữ hoàng và nụ cười hả hê của tên ngụy thần, nhà vua dần cảm thấy cơ thể lạnh dần và xung quanh trở nên mờ mịt. Cánh tay trái nhà vua buông thõng xuống rơi ra từ từ, như sự sống trong người đức vua vậy, tuy nhiên ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào tên ngụy thần và “Xoẹt”, một âm thanh sắc lạnh từ thứ kim loại Nova của thanh Revolution, để lại một vết cắt sâu trên mặt kẻ phản bội. Hắn điên tiết gầm lên, tiếng gầm uy lực đến mức tạo ra xung lực quanh người hắn. Nhà vua dùng hết sức lực còn lại phóng mình đến bên hoàng hậu dựng một lớp khiên năng lượng giảm bớt tác động tâm linh lên bà, hành động này đã cứu được cho bà không hóa điên nhưng tâm trí của bà lúc này đã bị Chaos tha hoa nặng nề, bà nhìn nhà vua. Tuy hai người chẳng nói gì nhưng với sự ăn ý của nhau ông hiểu ý và ngay lập tức rút lõi năng lượng từ giáp của nữ hoàng cấp thẳng vào lõi năng lượng của chính bộ giáp của chính mình. Nữ hoàng dùng kỹ năng cường hóa lên nhà vua, với mục đích tăng sức mạnh vụ nổ lên gấp và chục lần, khiến mọi thứ quanh vụ nổ họ tạo ra - trong đó có cả bọn quý tộc và tên Balthodor chuẩn bị lao vào với mục đích kết thúc cuộc chiến trở nên chưa từng tồn tại.

Hắn ta phi thân thẳng vào nơi mà vua và hoàng hậu đang cố thủ, đột nhiên hắn nhận ra các chi tiết công nghệ trên giáp của nhà vua bắt đầu có dấu hiệu quá nhiệt, khu vực quanh lõi năng lượng bắt đầu nóng đỏ, hoàng hậu đợi hắn vừa đến đúng tầm liền hét lên:

“PAR-TSIHTR-EKCUF!!!!!” 

Một vòng phong ấn hiện lên dưới chân tên bá tước, khóa chặt mọi cử động của hắn, hắn ngạc nhiên trong phút chốc nhưng cảm xúc ấy lại thay bằng một nụ cười mỉa mai ngay lập tức:

“Haha, Ta không ngờ đến bây giờ ngươi vẫn cố bảo vệ cho vương quốc này đấy, nhưng cái sọ cứng của nhà ngươi cũng như cái trò tử vì đạo cũ rích này không khiến ta sợ đâu!! Lũ cặn bã kia, Corruption Shield!!!!”

Ngay khi vừa dứt lời, hàng loạt tiếng bùa chú vang lên, xung quanh tên phản nghịch xuất hiện một tấm khiên đỏ, ánh sáng từ tấm khiên soi rõ khuôn mặt bẩn thỉu của hắn với màu của cái chết. Một ánh sáng chói lòa tỏa ra kèm theo đó là sức hủy diệt kinh hoàng từ vụ nổ, nhiệt lượng và sóng xung kích đánh tới nơi của bọn quý tộc. Lũ psy-tech phải gồng mình chống trả vụ nổ vô cùng khủng khiếp đó, một số kẻ đã tan thành tro vì dòng chảy ma thuật quá lớn chảy qua người, một số kẻ lại không được mắn tan biến như vậy, chúng phải cảm nhận từng tế bào bị Corruption ăn ngấu nghiến, thịt của chúng bắt đầu rã ra để làm nhiên liệu cho tấm khiên máu, nội tạng từng bộ phận dần bị hóa lỏng khiến chúng phải ước rằng mình được ban cho cái chết. Khiên năng lượng vì thế mà yếu đi một cách nhanh chóng…

Hôm đó, khắp nơi trên vương quốc người dân đều thấy luồng sáng chói lòa đến từ cung điện, một ánh sáng cướp đi hàng trăm nghìn sinh mạng, một ánh sáng xóa đi một triều đại hưng thịnh, một tia sáng cướp đi 2 chiến binh vĩ đại nhất lịch sử - một tia sáng lụi tàn.

Giọt nước mắt rơi xuống đại dương từ con thuyền đã vương cánh buồm ra khơi. Vị tướng quân cùng cô công chúa chết lặng một hồi lâu. 

Miele siết chặt tay vào mạn thuyền, dấu tay cô in hằn trên thanh gỗ như lưỡi dao cứa vào trái tim.

Sau lưng họ, vương quốc đã chìm trong bóng tối.

“Ta thề… một ngày nào đó, chúng ta sẽ giành lại tất cả.”

Bước ra từ đống đổ nát với vài vết xước nhẹ, phía sau Balthodor là các Psytech gục ngã, khô héo vì sử dụng void quá độ. Một tên lính chạy vào báo cáo đã không chặn được thuyền của công chúa. Balthodor chầm chậm bước ra công, hắn thong dong tháo bỏ từng mảnh giáp vỡ, cháy xém trên người xuống, các mảnh giá rơi xuống làm lỏm cả nền nhà. Lưng hắn là những vết sẹo chí tử nếu người nhận không phải là hắn, đúng chính hắn một con quái vật biết nói chuyện. Hắn nhìn thẳng ra bên cản, bóng dáng con thuyền đang lấp ló phía chân trời, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt của Balthodor. Hắn không cố đuổi theo thuyền.

Không, hắn có một kế hoạch khác.