Awakening (Thức tỉnh)

Cơn đau đánh thức hắn.

Một cơn đau quặn thắt, như thể ai đó vừa nung đỏ một lưỡi dao và cắm thẳng vào xương tủy hắn. Hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng điên loạn như kẻ vừa bị kéo lên từ vực sâu của một cơn ác mộng vô tận. Mắt hắn bật mở, đối diện là bóng tối đặc quánh như nhựa hắc ín bám chặt lấy da thịt.

Không khí quanh hắn nồng nặc mùi hôi thối một hỗn hợp giữa thịt phân hủy, rỉ sét, và nước tiểu lâu ngày đọng lại. Hắn cố quay đầu, nhưng từng đốt sống gáy kêu răng rắc phản đối. Cảm giác như có ai đó vừa bẻ gãy từng khớp xương của hắn, rồi chắp vá lại một cách cẩu thả.

Hắn cố nhổm dậy, nhưng ngay lập tức bị kéo trở lại bởi cơn đau buốt lan dọc khắp cơ thể. Những thớ cơ gào thét trong phản kháng, như thể vừa bị giày xéo bởi hàng ngàn móng ngựa sắt. Từng khớp xương đau nhức, mỗi cử động đều như bị hàng trăm mũi kim đâm vào. Hắn nghiến răng, cố kìm lại cơn rên rỉ.

"Chỗ quái nào đây?!"

Lời hắn vang lên giữa không gian im lặng đến nghẹt thở.

Lồng giam.

Những thanh sắt đen sì hiện ra trước mắt hắn, gồ ghề, rêu mốc bám đầy như những vết sẹo chằng chịt của thời gian. Chúng vươn lên như móng vuốt của một con thú cổ đại, giam cầm hắn trong lòng bàn tay lạnh lẽo. Ánh sáng leo lét từ bên ngoài chỉ đủ để hắn thấy nền đá ẩm ướt bên dưới, vương vãi dấu vết của máu đã khô quánh lại thành từng mảng tối.

Hắn hít sâu, cố định thần. Trí nhớ rời rạc như những mảnh vỡ của một tấm gương bị đập nát. Một cuộc hành quân. Đơn vị bị phục kích. Những tiếng thét hoảng loạn. Một quả cầu sáng rực bùng nổ giữa bầu trời, ánh sáng trắng xóa kèm theo âm thanh chói tai như xé rách không gian. Và rồi… bóng tối.

Bây giờ, hắn thức tỉnh trong một nhà tù bẩn thỉu, gần như trần truồng với chỉ một mảnh vải rách che thân. Không vũ khí. Không đồng đội. Không một manh mối.

Một giọng nói trầm khàn bất chợt vang lên từ góc phòng giam.

"Cuối cùng, ngươi cũng tỉnh."

Hắn quay đầu. Trong bóng tối, một lão già gầy gò bước ra, râu tóc bù xù như thể đã bị nhốt ở đây hàng năm trời. Nhưng đôi mắt lão dù mờ đục, lại ánh lên sự thông tuệ lẫn hiểu biết sâu xa, tự nhưng triệu vì tinh tú. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy hắn, như thể có một sự hiện diện vượt xa khỏi những quy luật của thế giới này.

"Ông là ai?" Hắn lên tiếng, giọng khô khốc của một kẻ đã không uống nước suốt nhiều ngày.

Lão già cười khẽ, một tiếng cười khàn đặc như những viên sỏi va vào nhau. 

“Ngươi là kẻ ta từng từ chối gọi đến. Ngươi đến không vì phá bỏ, mà để chứng thực.”

Hắn cau mày. 

Lão đưa tay lên, và trong khoảnh khắc, đôi mắt lão lóe lên một tia sáng mờ nhạt. Cảm giác thực tại quanh hắn bỗng dưng chao đảo, như thể không gian đang gợn sóng.

“Ngươi… không nên ở đây." Lão thì thầm. "Nhưng một khi đã bị kéo vào, sẽ không còn đường lui. Ngươi có muốn gọi tên chính mình, hay để nó mãi là 'kẻ được gọi đến'?”

"Ý ông là gì?"

Lão lắc đầu. "Ta không thể can thiệp quá nhiều." Giọng lão trầm xuống, như thể đang nói chuyện với một thực thể nào đó vô hình. "Nhưng ngươi cần thoát khỏi đây trước khi quá muộn."

Từ trong lớp áo rách nát, lão móc ra một vật nhỏ bé, đặt vào tay hắn.

Một chiếc chìa khóa.

Lạnh. Kim loại thô ráp chạm vào da hắn như một lời nhắc nhở rằng tất cả những gì đang xảy ra đều là thực.

Hắn siết chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, cảm giác thô ráp của nó như kéo hắn ra khỏi cơn hỗn loạn trong tâm trí. "Cái này là gì?"

Lão già chỉ mỉm cười. "Tự tìm hiểu đi, nếu ngươi còn sống đủ lâu."

Hắn ngẩng lên định hỏi tiếp, nhưng ngay lúc đó, lão già mờ dần đi, như một làn sương bị gió cuốn. Không có tiếng động, không có dấu vết. Chỉ trong nháy mắt, sự hiện diện của lão biến mất như chưa từng tồn tại.

Hắn khựng lại, tim bất giác đập nhanh hơn. Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc khắp cơ thể. Không thể nào. Lão già đó vừa đứng đó, ngay trước mặt hắn. Hắn còn cảm nhận được hơi thở nặng nề của lão, sự u ám trong giọng nói ấy. Vậy mà bây giờ… chỉ còn lại bóng tối và sự im lặng chết chóc.

Ảo giác? Hay có thứ gì đó đang đùa cợt với hắn?

Không thể dừng lại được.

Hắn quay người, bước ra khỏi phòng giam, nhưng cảm giác bất an vẫn bám chặt lấy hắn như một bóng ma.

Vừa đi vừa nhìn lại phòng giam một lần nữa để xác nhận là chỉ còn mình hắn. Một câu hỏi vang lên trong đầu, ám ảnh hơn bất cứ điều gì khác:

Lão ta thực sự là ai? Và tại sao lại giúp hắn?

Không khí bên ngoài lạnh lẽo, như một bàn tay vô hình trườn qua da thịt hắn. Hành lang tối tăm trải dài, ánh đuốc leo lét hắt lên những cái bóng dài ngoằng trên tường, méo mó như những linh hồn lạc lối. Xa xa, tiếng la hét và tiếng roi da văng vẳng, vọng lại từ những khu giam khác. Hắn nghiến răng. Nơi này không chỉ là một nhà tù, đây là một lò sát sinh.

Phải tìm cách thoát.

Nhưng trước hết, hắn cần hiểu xem mình đang ở đâu. Và hắn chắc chắn, chiếc chìa khóa này… không phải là một vật tầm thường.

Men tới đoạn rẽ một tên lính gác ngủ gật bên cạnh một chiếc bàn gỗ. Hắn hít sâu, nhẹ nhàng tiến đến. Hắn tháo dây đai từ bộ giáp trên người tên lính, quàng qua cổ hắn, siết chặt. Gã lính giãy giụa, chân đá loạn xạ, nhưng chỉ trong chốc lát, cơ thể tên lính co giật lần cuối rồi bất động.

Hắn thả lỏng, cơ thể run lên vì adrenaline. Đây không phải lần đầu hắn giết người, nhưng cách này… thật khác.

Nhanh chóng, hắn lục soát thi thể, lấy được một thanh kiếm rỉ sét và vài vật dụng linh tinh. "Kiếm à? thời nào rồi còn dùng cái này?" Hắn lẩm bẩm, nhưng vẫn cầm lấy. Có còn hơn không.

Hắn di chuyển chậm rãi, từng bước cẩn thận để tránh gây tiếng động. Nhưng ngay khi hắn vừa rẽ qua một góc tường, một tiếng hét vang lên.

"Kẻ đào tẩu!"

Hắn nghiến răng, xoay người bỏ chạy. Tiếng chân dồn dập phía sau cho thấy ít nhất ba, không, bốn tên lính đang đuổi theo. Hắn chưa kịp chuẩn bị gì cả, một con dao cùn, không áo giáp, chỉ có một cơ thể vẫn còn đau đớn và một chiếc chìa khóa vô danh trong tay.

Một mũi giáo xé gió lao tới. Hắn xoay người theo bản năng, né được trong gang tấc. Nhưng một tên lính khác đã tiếp cận, vung kiếm chém thẳng xuống. Hắn giơ tay lên cản theo phản xạ, một sai lầm. Lưỡi kiếm sắc bén cắt sượt qua da hắn, để lại một vết rách tuy không sâu. Nhưng cơn đau đủ làm hắn mất thăng bằng, loạng choạng lùi lại. Không có thời gian. Hắn lao vào một trong những tên lính, dùng trọng lượng cơ thể đẩy hắn đập mạnh vào tường. Tên lính gầm lên, nhưng ngay khi tên lính còn đang lảo đảo, hắn đã tóm lấy thanh kiếm của gã, kéo mạnh.

Lưỡi kiếm tuột khỏi tay kẻ địch, nhưng hắn cũng mất đà ngã xuống sàn. Một tên khác đã lao đến, mũi thương chĩa thẳng vào ngực hắn. Hắn lăn người sang bên, mũi thương đâm sâu xuống nền đá, tạo ra tiếng "keng" chói tai.

Hắn bật dậy, cầm thanh kiếm theo tư thế vụng về. Đây không phải vũ khí của hắn, không quen tay, hắn ước gì đây là khẩu 1911 hay con dao găm cũng được. Nhưng không còn lựa chọn.

Hai tên lính lao vào cùng lúc. Hắn xoay lưỡi kiếm lên đỡ, nhưng lực từ hai lưỡi kiếm đối phương dồn xuống quá lớn, đẩy hắn loạng choạng về phía sau. Mồ hôi chảy dọc thái dương. Đây không phải trận chiến đơn giản như hắn đã từng biết. Không có súng đạn, không có công nghệ, chỉ có thép và máu.

Một kẻ vung kiếm chém ngang eo. Hắn lùi lại, nhưng không đủ nhanh, lưỡi kiếm cắt qua lớp vải rách, để lại một vết cắt đau nhói. Hắn nghiến răng, chuyển thế tấn công. Dùng tất cả sức lực còn lại, hắn đâm mạnh về phía trước.

Thanh kiếm đâm trúng bụng một tên lính, khiến hắn khựng lại, miệng há ra không phát được tiếng. Nhưng tên còn lại thì không đúng yên. Hắn vung kiếm lên, chém xuống. Hắn chỉ kịp giơ kiếm lên đỡ, sức mạnh từ đòn đánh khiến thanh kiếm trên tay hắn bật ra, bay khỏi tay.

Chết tiệt.

Tên lính nhếch mép cười, nâng kiếm lên chuẩn bị giáng đòn kết liễu.

Nhưng trước khi tên lính kịp chém xuống, một tiếng nổ nhỏ vang lên gần đó. Không phải tiếng vũ khí lạnh, mà là một âm thanh quen thuộc hơn với hắn, có kẻ nào đó đã dùng nó.

Hắn lập tức xoay người, lao thẳng về phía phát ra âm thanh, nơi có một bàn gỗ cũ kỹ. Trên đó, ánh kim loại quen thuộc phản chiếu mờ nhạt dưới ánh đuốc, bên cạnh một tên lính đã chết cùng một vết cắt ngọt lịm, các thớ cơ trên cổ hắn giờ chỉ là thứ tượng trưng. Tinh lính đã cố dùng vũ khí của hắn để chống trả một ai đó. Nhưng tiết thay, súng hiện đại có lẽ là một khái niệm xa vời ở đây. Kẻ nào đó cũng đã ở đây, có thể vượt ngục như hắn hoặc không. Chưa biết bạn hay thù, trong lúc này hắn cũng không nghỉ được quá nhiều. Điều quan trọng là. Vũ khí của hắn!

Bọn lính cũng nhận ra điều đó. Một tên hét lên: "Chặn hắn lại!"

Nhưng hắn nhanh hơn. Tay hắn chạm vào báng súng, rút khẩu Beretta M9 ra, cảm giác quen thuộc khiến từng giác quan hắn bừng tỉnh. Không có thời gian để kiểm tra số lượng đạn, hắn bóp cò ngay lập tức.

Tiếng súng vang dội trong không gian chật hẹp. Viên đạn đầu tiên ghim vào vai một tên lính, khiến hắn lùi lại loạng choạng. Tên thứ hai lao vào, nhưng một phát bắn chính xác vào chân khiến hắn quỵ xuống ngay lập tức.

Không còn yếu thế nữa. Hắn di chuyển, hạ từng tên một với những phát bắn cẩn thận. Ngay khi hắn nghĩ mình đã kiểm soát được tình hình, mặt đất rung chuyển.

Một cánh cửa lớn bị hất tung. Từ bên kia hành lang, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện. Lớp giáp dày nặng nề, đôi mắt đỏ rực như than cháy. Một cây đại đao dài gần bằng cơ thể hắn kéo lê trên mặt đất, tạo ra những tia lửa nhỏ.

"Juggernaut... Lùi lại! Lùi lại ngay!" – Một tên lính hét lên hoảng loạn, vấp ngã khi cố gắng chạy khỏi con quái vật đang tiến tới.

Từ trong bóng tối, một gã khổng lồ cao gần ba mét bước ra, từng bước chân nặng nề khiến nền đá rung chuyển. Hắn khoác trên người bộ giáp dày cộp, phủ kín bởi những vết xước và vết cháy như đã trải qua vô số trận chiến. Những sợi xích sắt quấn quanh cánh tay như những con rắn cuộn chặt, phát ra những âm thanh ken két rợn người mỗi khi hắn cử động.

Từ sau lưng gã, một bộ phận cơ khí khổng lồ nhả ra từng luồng khói đen đặc quánh, tỏa ra mùi dầu máy cháy khét. Đôi mắt đỏ rực của hắn quét qua chiến trường, không có chút cảm xúc, chỉ là sự hủy diệt thuần túy.

"Thứ chết tiệt gì thế này..." Hắn lầm bầm, nghiến răng.

Hắn nâng súng, nhắm thẳng vào đầu kẻ địch. Bóp cò. Viên đạn bay thẳng, nhưng khi chạm vào giáp, nó chỉ nảy ra như thể viên đạn làm từ cao su vậy.

"Chết tiệt."

Tên Juggernaut to sát di chuyển nhanh hơn hắn tưởng. Một bước dài, rồi một cú vung đao. Hắn lăn sang một bên, né được trong gang tấc, nhưng sức mạnh từ đòn chém khiến nền đá nứt vỡ.

Hắn bắn tiếp, nhắm vào những kẽ giáp, nhưng không có tác dụng. Juggernaut vung đao lần nữa, lần này hắn không thể tránh hoàn toàn. Lưỡi đao sượt qua sườn hắn, xé rách lớp vải và để lại một vệt máu dài.

Hắn khuỵu xuống, hơi thở trở nên nặng nề. Đạn gần hết. Không có đường lui.

Juggernaut bước tới, nhấc đại đao lên, chuẩn bị kết liễu.

Hắn nghiến răng, cố nâng súng lên lần nữa, nhưng cánh tay hắn nặng trĩu.

Và đúng lúc đó một cơn bão ánh sáng bùng nổ phía sau lưng Juggernaut.

Tiếng sét xé toạc không khí. Một luồng năng lượng màu lam rực cháy quét qua hành lang, khiến bụi đá và mảnh vỡ bay tứ tung. Tên Juggernaut lảo đảo rồi đổ gục xuống vì đòn tấn công bất ngờ.

Hắn nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua làn khói dày đặc. Một bóng người nhỏ nhắn bước ra từ ánh sáng, áo choàng sẫm màu tung bay trong dòng khí nóng còn sót lại.

Cô gái có mái tóc vàng ánh kim ấy không ai khác ngoài người vừa cứu hắn.

"Kami... Tử thần Kami!" Một tên lính hốt hoảng thét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi. "Là ả thật sao? Rút lui! Rút lui ngay! Gọi viện trợ!"

Hắn loạng choạng lùi lại, tay vẫn siết chặt khẩu súng, cơ thể đau nhức vì trận chiến. Kami tiến tới, đôi mắt xanh lam sắc lạnh lướt qua hắn, rồi dừng lại trên khẩu súng trong tay.

"Ngươi không phải người vùng này." Giọng cô không mang sự ngạc nhiên, mà là sự xác nhận.

Hắn nhếch môi cười nhạt, thở hắt ra. "Chà, nếu đây là cách chào hỏi của cô thì tôi cũng nên lịch sự đáp lại nhỉ? Tôi là Hùng. Còn cô là ai?"

Kami không trả lời ngay. Ánh mắt cô vẫn đầy thăm dò, như thể đang cố đọc từng chi tiết nhỏ nhất trên người hắn.

"Ngươi đến từ đâu?" Cô hỏi thẳng.

Hùng chớp mắt, rồi bật cười khẽ. "Nếu tôi nói tôi từ trên trời rơi xuống, cô có tin không?"

Kami nhíu mày. "Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức tin vào một lời nói suông?"

"Tin hay không thì tùy cô, nhưng tôi cũng không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra ở đây nữa." Hùng nhún vai, cảm nhận rõ ràng vết thương trên sườn vẫn đang rỉ máu. "Tôi chỉ biết một điều là tôi không thuộc về nơi này, và nếu không có ai dẫn đường, tôi sẽ chết trước khi hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Kami im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Ngươi là một kẻ lạc loài. Không có dấu ấn ma thuật, không thuộc bất kỳ vương quốc nào. Và ngươi sử dụng một loại vũ khí trong quen thuộc nhưng kỳ lạ, ta chưa từng thấy qua."

Hùng giơ khẩu Beretta M9 lên, xoay xoay nó trong tay. "Cái này à? Ở chỗ tôi, nó phổ biến lắm. Nhưng xem ra ở đây thì không."

"Ngươi không có chút hiểu biết nào về Outworld, đúng không?" Kami hỏi, đôi mắt vẫn không rời khỏi hắn.

"Outworld?! Cái chỗ quái nào vậy? Ý cô là tôi đã bị ném vào một thế giới khác sao?!” Hùng trợn mắt, cảm giác choáng váng dâng lên như một cơn sóng dữ. Mọi thứ đang dần trở nên phi thực tế đến mức khó tin.

Rồi Hùng thở dài. "Không. Cô có thể nói rằng tôi mù tịt. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin cô. Nếu cô muốn giết tôi, cô đã làm từ lâu rồi."

Kami không đáp, nhưng ánh mắt cô ánh lên một tia suy tính. Hùng có thể thấy sự cảnh giác trong cử chỉ của cô, nhưng cũng có một điều gì đó khác, có lẽ là do sự tò mò.

Cuối cùng, Kami quay đi. "Đi thôi. Nơi này không còn an toàn nữa. Nếu ngươi còn sống được đến khi ra khỏi đây, có lẽ ta sẽ cân nhắc xem có nên giết ngươi hay không."

Hùng khẽ cười, nhưng thay vì chỉ lấy lại khẩu súng, hắn nhanh chóng cúi xuống, lục soát những xác lính xung quanh. Hắn không để phí bất kỳ thứ gì có thể sử dụng dao găm, bao đạn còn sót lại, túi nhỏ đựng nước, thậm chí cả một miếng giáp vai còn lành lặn.

Tay hắn run nhẹ khi đeo lại bao súng, cảm giác quen thuộc nhưng đầy hỗn loạn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận thực tế rằng mình đang ở một thế giới khác.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Kami cau mày, nhìn hắn chằm chằm.

"Sống sót." Hùng đáp gọn, rồi đứng dậy, nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân, cơn đau từ vết thương nơi sườn khiến hắn khuỵu xuống.

Kami thở dài để tay lên vết thương bên đang rỉ máu của Hùng, lẩm bẩm gì đó bằng thứ ngôn ngữ hắn không hiểu. Một ánh sáng dịu nhẹ xuất hiện từ lòng bàn tay cô, lan tỏa xung quanh vết thương của hắn. Hùng cứng đờ, cảm giác như có một luồng nước ấm áp tràn vào cơ thể, từng cơn đau nhức dần dịu đi. Hùng nghĩ chắc là một nghi lễ cầu siêu cho hắn. Ký ước ùa về, Hùng từng là một quân nhân tinh anh, nhưng vì âm mưu chết tiệt của bọn chính trị gia mà anh bị đì vào các nhiệm vụ bất khả thi. Hòa bình thế giớ là cái quái gì chứ...

BỐP!!

Cú tán làm Hùng bừng tỉnh.

"Này, này, chưa có chết được đâu đừng có hồi tưởng sớm quá" Nói xong Kami đứng lên, quay người đi. Vết thương của Hùng đã ngưng chảy máu. Hùng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

"Ta không phải trị liệu sự, phép này không chữa được hoàn toàn nhưng chí ít cũng cứu được ngươi lúc này".

Hùng trợn mắt, hoàn toàn sững sờ. "Cái quái gì... Cô vừa làm gì thế?!" 

Không đáp, cô thở dài chán chường. Kami rút tay lại, khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười nhạt. "Lần đầu à? Phép thuật cơ bản thôi. Đừng có ngạc nhiên quá, kẻ lạc loài."

"Phép thuật..." Hùng lẩm bẩm, nhìn xuống vết thương gần như đã lành hẳn. Đầu óc hắn quay cuồng. Súng đạn, kiếm, giáp, và bây giờ là phép thuật?

Kami liếc hắn một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. "Ta không có nghĩa vụ phải dẫn đường cho một kẻ lạc loài. Đi đi, trước khi ta đổi ý."

Hùng nhíu mày, nhưng không cãi lại. Hắn biết mình không có tư cách đòi hỏi bất cứ điều gì. Với tình trạng hiện tại, tiếp tục đi một mình có lẽ là một ý tồi, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn thở dài, nhét lại khẩu súng vào bao súng, rồi quay bước.

"Chà, đúng là một ngày tệ hại." Hắn lẩm bẩm, tự nhắc bản thân phải tìm cách sinh tồn trong cái thế giới điên rồ này mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ cô gái bí ẩn kia.

Kami lướt qua hắn, nhanh nhẹn như một bóng ma.

Hùng bước đi vài bước, nhưng rồi chững lại. Đi đâu bây giờ? Một mình giữa nơi này thì chẳng khác nào tự sát. Hắn lén liếc nhìn về phía Kami, cô vẫn đang di chuyển mà không hề quay đầu lại.

Hùng nghiến răng, lẩm bẩm. "Một lựa chọn tệ hại... nhưng còn hơn là chết."

Hùng hít sâu, siết chặt nắm tay, rồi bước theo cô vì trong lúc này, đó là lựa chọn duy nhất hắn có. Hùng hạ thấp người, cố giữ khoảng cách vừa đủ, lặng lẽ bám theo Kami trong bóng tối.

Kami đặt tay lên phiến đá chạm khắc những ký tự cổ ở giữa một bức tường chạm trổ. Một loạt ánh sáng mờ nhạt chạy dọc bề mặt. Đá cọ vào nhau rì rầm, sàn dưới chân hắn chuyển động. Hắn giật mình lùi lại, một mật thất mở ra trước mặt.

Kami bước vào.

"Lumenfiris." Cô thì thầm.

Một quầng sáng lơ lửng xuất hiện bên vai cô, trôi nổi như một ngọn lửa ma trơi.

Hắn không còn kinh ngạc nữa. Việc một tia sáng thổi bay gã đột biến vẫn còn ám ảnh tâm trí hắn hơn.

Hắn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì cảm giác lạnh buốt nơi yết hầu kéo hắn về thực tại.

Một lưỡi dao ngắn, sắc bén đang kề sát cổ hắn.

Kami đã ở sau lưng hắn từ bao giờ.

"Sao ngươi lại đi theo ta?" Giọng cô đanh lại, đôi mắt ánh lên sự dò xét.

Hùng giơ hai tay, ra vẻ bất lực. "Này này, tôi không có đi theo cô. Tôi chỉ không biết lối ra ở đâu"

"Vậy ngươi vào đây bằng cách nào?" Cô ngắt lời, ánh mắt sắc bén dán chặt vào hắn.

Hùng nhún vai, thở dài. "Cô nghĩ là tôi biết chắc sao? Tôi tỉnh dậy trong cái nhà tù này, bị đánh cho gần chết, và giờ lại bị một cô gái nguy hiểm chĩa dao vào cổ. Một ngày tệ hại."

Kami không cười. Lưỡi dao của cô ghì sâu hơn, đủ để một giọt máu đỏ sẫm chảy xuống cổ hắn.

"Ngươi đến từ đâu, thật sự? Đừng hòng lừa ta."

Hùng nghiến răng, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực. Hắn không biết tại sao cô lại quan tâm đến chuyện này, nhưng rõ ràng, cô không định bỏ qua.

"Tôi không biết tôi đến đây bằng cách nào, nhưng tôi không phải người ở thế giới này. Nói thế cô hài lòng chưa?" Hắn nhướng mày, giọng pha chút thách thức.

Kami nhìn hắn chằm chằm thêm vài giây, rồi đột ngột rút dao về. Cô lùi lại một bước ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt kẻ lạ mặt này. Cô cân nhắc một chút, rồi hất cằm.

"Ta không tin ngươi. Không một chút nào."

"Cảm ơn vì sự thẳng thắn." Hùng nhún vai, giọng pha chút châm biếm. "Nhưng nếu cô muốn giết tôi, có lẽ cô đã làm từ lâu rồi."

Kami im lặng một giây, rồi đột ngột vung dao. Hùng giật mình, nhưng không có thời gian né. Lưỡi dao sắc bén chỉ sượt qua gò má hắn, để lại một vết xước nhỏ, máu rỉ ra chậm rãi.

"Chỉ là để chắc chắn rằng ngươi không phải ảo giác." Kami nói lạnh lùng, rồi lùi lại một bước.

Hùng lạnh sống lưng vì độ điên của con nhỏ này.

"Ngươi sống sót đến tận giờ chứng tỏ không hoàn toàn vô dụng. Nhưng đừng nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng tin ngươi. Nếu ngươi làm gì đáng nghi... ta sẽ tự tay kết liễu ngươi trước khi bọn lính kịp chạm vào."

Hùng liếm vệt máu trên môi, nở một nụ cười nhạt. "Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh khi chưa bị giết ngay lập tức?"

Kami chỉ cười nhạt, xoay người. "Đi thôi. Nếu ngươi còn sống đến khi ra khỏi đây, có lẽ ta sẽ cân nhắc xem có nên giết ngươi hay không."

Hùng khẽ cười. "Tuyệt vời. Một khởi đầu đầy hứa hẹn."

Kami liếc nhìn hắn lần cuối trước khi cất bước vào bóng tối. Hùng thở dài, rồi siết chặt nắm tay, bước theo cô vì lúc này, đó là lựa chọn duy nhất hắn có.

"Kami Ayama." Cô đột nhiên lên tiếng nhưng không quay đầu lại. "Cố mà sống lâu một chút."

Rồi cô lao đi, như một bóng ma.

Hùng xiết một hơi thật đầy và dài, hai lá phổi căng tràn sinh khí. Nắm chặt chuôi kiếm trong một tay, tay còn lại rút ra khẩu Beretta M9. Cảm giác quen thuộc của trọng lượng vũ khí trong tay khiến Hùng bình tĩnh lại phần nào. Kami đã biến mất vào bóng tối phía trước, chỉ còn lại tiếng bước chân lũ lính canh mỗi lúc một gần.

Hùng hít sâu, ép sát người vào bức tường đá lạnh lẽo. Những viên pha lê phát sáng yếu ớt trên tường, khiến hành lang có vẻ u ám hơn là sáng sủa. Hùng lẩm bẩm trong đầu: Bình tĩnh. Đánh giá tình hình. Tìm đường thoát.

Tiếng giày bọc thép lách cách vang vọng. Hai tên lính xuất hiện đầu tiên, mặc giáp đen, trên tay cầm trường thương. Chúng đang cảnh giác nhưng chưa phát hiện ra Hùng.

Bây giờ! Hùng phóng ra từ góc khuất, lưỡi kiếm trong tay vung mạnh, nhắm thẳng vào lưng một tên lính. Nhưng thay vì dễ dàng cắt xuyên qua giáp như hắn mong đợi, lưỡi kiếm va chạm mạnh, chỉ tạo ra một vết rạch nông. Tên lính gầm lên, xoay người vung nắm đấm bọc thép. Hùng vừa kịp cúi xuống, cảm nhận được luồng gió mạnh sượt qua tóc mình.

"Chết tiệt, giáp đéo gì tốt vậy!" - Hùng chửi thầm

Tên lính thứ hai không chần chừ, trường thương trên tay đâm thẳng về phía hắn. Hùng xoay người né, nhưng mũi thương vẫn rạch một đường đau buốt trên vai hắn. Máu nóng chảy ròng ròng, nhưng hắn không có thời gian để cảm nhận cơn đau. Hắn chớp lấy cơ hội, xoay kiếm phản công, đánh bật mũi thương sang một bên rồi đâm thẳng vào khe giáp nơi cổ tên lính.

Hùng lùi lại, thở dốc, cánh tay tê rần. Tiếng kim loại va chạm vang lên khi tên lính gục xuống. Nhưng chưa kịp nghỉ, tên lính còn lại tiếp tục lao tới.

Một luồng sáng lóe lên. "ĐOÀNG" Một thứ chói tai, máu bắn tung tóe trước mặt hắn.

Tên lính cuối cùng đứng sững, mắt trợn trừng. Một lỗ đạn đỏ thẫm xuất hiện ngay giữa trán hắn. Cơ thể hắn đổ sập xuống nền đá lạnh.

Hùng quay đầu, khẩu Beretta M9 trên tay hắn vẫn còn bốc khói. Hắn nhếch mép, hơi thở dồn dập, cảm nhận được adrenaline tràn ngập trong cơ thể.

Từ phía xa, Kami đứng đó, tay cô vẫn còn vương chút ánh sáng ma thuật nhàn nhạt. Đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm, không biểu lộ cảm xúc.

Hùng liếm môi, nheo mắt. "Cô nhanh thật đấy. Phong cách chiến đấu của cô... cứ như mấy tay quý tộc thế kỷ XVIII mà tôi học trong các tiết lịch sử. Đúng kiểu thanh lịch mà chết người."

Cô ta nhìn hắn, không nói gì, nhưng có vẻ khó chịu. Chắc là vì tiếng ồn từ khẩu súng.

Kami khó chịu là có lý do, không có thời gian nghỉ ngơi. Tiếng động vừa rồi chắc chắn đã thu hút sự chú ý. Kami kéo hắn vào một góc khuất, thì thầm:

"Chúng ta cần tìm đường thoát trước khi viện binh đến. Hướng này."

Cô dẫn hắn băng qua một hành lang khác, nơi có những phiến đá phát sáng kỳ lạ. Cả hai di chuyển nhanh nhưng không gây tiếng động. Lúc này, Hùng mới để ý vết thương của hắn lành nhanh hơn bình thường, vai hắn đã không còn chảy máu. Hắn quay sang Kami, giọng khẽ khàng nhưng vẫn đầy mỉa mai:

"Này, không phải cô định giết tôi sao? Sao giờ lại giúp thế?"

Kami nhún vai, mắt vẫn nhìn về phía trước. "Ta chưa quyết định được. Nhưng nếu ngươi chết bây giờ, ta sẽ chẳng có cơ hội hỏi thêm về cái thế giới gì đó của người. Và ta ghét việc để những câu hỏi không có lời đáp."

Hùng bật cười khẽ, lắc đầu. "Công bằng đấy. Nhưng cô có chắc là mình không cứu nhầm người không?"

Kami liếc hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh. "Ngươi chưa đủ đặc biệt để ta phải cứu. Nhưng nếu ngươi thực sự không thuộc về thế giới này, thì ta muốn biết tại sao. Đừng hiểu lầm, ta không hứng thú với mạng sống của ngươi."

Hùng cười nhạt. "Nghe như một lời đe dọa có phần tử tế vậy."

Họ đến trước một cánh cửa đá lớn, những ký tự lạ khắc trên bề mặt phát sáng khi Kami chạm tay vào. Cô lẩm nhẩm một câu thần chú, ánh sáng ma thuật lan tỏa, và cánh cửa từ từ mở ra.

Phía bên kia là một cầu thang dẫn xuống sâu hơn vào lòng đất. Một luồng khí lạnh phả lên từ phía dưới. Hùng rùng mình. Chết tiệt, không lẽ lại xuống nữa?

"Tôi có cảm giác mình đang từ cái bẫy này rơi vào cái bẫy khác đây"

Kami nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao.

"Đi thôi. Hoặc ở lại và chết."