Ravlenheim Sụp Đổ – Cái Chết Giả Của Một Hộ Vệ
Đêm cuối cùng của vương triều Marthel không chỉ đánh dấu sự kết thúc của một dòng dõi quyền quý, mà còn là khởi nguồn cho một bóng tối tưởng chừng vĩnh cửu, bao trùm cả vương quốc. Hoàng thành Ravlenheim, trái tim kiêu hãnh của đế chế, chìm trong biển lửa. Những cột khói đen kịt cùng tàn lửa bốc cao như những cánh tay quỷ dữ vươn lên ôm lấy bầu trời đêm, nhuộm nó thành sắc đỏ rực rỡ, một nét rực rỡ đầy tan thương, điêu tàn. Lâu đài tráng lệ, nơi từng vang vọng tiếng cười của các vương tôn hòa cùng ánh sáng rực rỡ từ những buổi yến tiệc xa hoa, giờ đây chỉ còn là đống đổ nát cháy bỏng. Những bức tường đá hoa cương kiên cố, những vườn hoa trăm sắc màu, tất cả đều bị ngọn lửa nuốt chửng. Tiếng nổ rền vang khắp thành phố, âm thanh hỏa mai yếu ớt, chất động từ bước chân titan vang lên như nhịp tim của Ravlenheim dần tắt lịm dưới cơn thịnh nộ của thần lửa chiến tranh.
Trong bóng tối ngột ngạt, Công chúa Miele-Christine, viên ngọc quý của vương triều Marthel, cùng các hộ vệ trung thành, dẫn đầu là Alderman Reyner-Marthel, đối mặt với một trận chiến không lối thoát. Nước mắt hòa lẫn mồ hôi trên gương mặt họ, khi họ thì thầm những lời từ biệt với những đồng đội đã ngã xuống trong cuộc chiến bảo vệ vương triều. Những gương mặt thân quen, những nụ cười từng chia sẻ trong những ngày bình yên, giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt giữa khói và lửa. Không còn thời gian để tiếc nuối, không còn chỗ cho nỗi đau, chỉ có sự sống và cái chết đan xen trong cuộc chạy trốn tuyệt vọng.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian” - Alderman Reyner nói, giọng khàn đặc vì khói bụi. Ông ấy đứng trước công chúa, bộ giáp bạc loang lổ máu và vết cháy, ánh mắt vẫn rực cháy quyết tâm. “Thưa Công chúa, hãy theo ta. Chỉ còn một con đường duy nhất để rời khỏi nơi này.”
Miele-Christine gật đầu, đôi mắt xanh bạc lấp lánh dưới ánh lửa, ánh lên sự kiên định xen lẫn nỗi sợ hãi. Dù trái tim cô đang run rẩy, cô vẫn cố giữ giọng nói vững vàng. “Tôi tin ngài, Alderman. Chúng ta sẽ thoát được. Chúng ta phải thoát được.”
Một tốp chiến mã xé gió lao đi, thẳng hướng cổng Tây, băng mình về phía bến cảng trong cơn tuyệt vọng. Gió rít như tiếng gào cùng mưa mưa giông, đạn ma pháp lướt sát đôi mắt mở to của vị công chúa nhỏ. Từng thân xác các kỵ sĩ ngã xuống, họ gục ngã vì chút hy vọng mong manh còn sót lại cho vương quốc.
Mùi tanh của máu hòa lẫn với mùi cháy khét của nội tạng bốc lên trong từng hơi thở nặng nề khiến Milie choáng váng. Trước cơn choáng ấy, Reyner gầm lên, tiếng gào như sấm sét: “Tỉnh lại đi, Công Chúa! Nhắm mắt là chết đấy!”
Một luồng sáng lạnh buốt xé gió lao đến viên đạn ma pháp xuyên qua lồng ngực người lính phía trước, cắm thẳng vào sọ của người phía sau. Đầu anh ta nổ tung như quả dưa bị nén đến cùng cực trước mắt Miele. Máu tạt lên mặt, nhưng không còn thời gian để sợ hãi. Cô nhắm lau vọi vệt máu trên mắt, nghiến răng thúc ngựa lao thẳng về phía trước.
Một tòa tháp nát vụn đổ sập chắn ngang, buộc cả nhóm chuyển hướng vào một con hẻm tối. Reyner ra hiệu cho một kỵ sĩ tách ra, phóng ngược hướng nhằm đánh lạc quân truy đuổi. Ông cùng Miele và vài cận vệ còn lại lẩn vào màn đêm, như những bóng ma của chính vương triều đang tàn lụi. Họ vội vã tiến vào căn hầm nhỏ gần rìa bến cảng một hành lang bí mật mở ra, nơi bóng tối và khói mù mịt bủa vây. Tiếng gầm rú của chiến trận vang vọng từ phía sau, như tiếng gọi của tử thần đang đuổi theo từng bước chân họ. Mỗi bước đi đều nặng trĩu, như thể mặt đất dưới chân họ đang sụp đổ, muốn kéo họ xuống vực thẳm. Những cánh cửa gỗ sồi nặng nề của mật thất đóng sập lại phía sau, phát ra âm thanh chát chúa như lời khẳng đinh rằng đã không còn đường quay lại. Trước mặt họ là một lối thoát hiểm ẩn sâu trong lòng đất, một con đường hẹp dẫn ra bờ biển. Ở đó, một chiếc thuyền nhỏ đang chờ sẵn, như ngọn đèn hy vọng mong manh giữa cơn bão bóng tối.
Khi nhóm hộ vệ bước ra khỏi lối thoát, ánh sáng nhạt từ những ngọn đuốc trên thuyền lấp lóe trên mặt nước đen kịt. Nhưng ngay khi họ đặt chân lên bãi cát lạnh giá, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tất cả. Mặt biển lặng sóng, không một gợn gió, như thể cả đại dương đang nín thở, chờ đợi một tai họa khủng khiếp sắp xảy ra. Miele-Christine nắm chặt áo choàng, trái tim cô đập dồn dập. Cô cảm nhận được điều gì đó sai trái, một mối nguy đang rình rập trong bóng tối.
Linh cảm của cô gái bé nhỏ đã đúng, từ sâu thẳm trong màn đêm, từng tiếng bước chân khẽ vang lên, âm thanh thanh của vũ khí cọ vào nhau của những tên lạ mặt nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh tiếng của tử thần. Những bóng người xuất hiện, thân hình ẩn trong áo choàng đen, khuôn mặt che kín bằng mặt nạ sắt. Họ là những sát thủ, không kẻ nào nói một lời gì, sự hiện diện của họ khiến không khí trở nên ngột ngạt, như thể hơi thở cũng bị bóp nghẹt. Những thanh kiếm trong tay họ lấp lánh dưới ánh đuốc, sắc lạnh như ánh mắt của loài sói săn mồi.
"Dừng lại!” Alderman Reyner quát lớn, rút thanh kiếm bạc khỏi vỏ. Giọng ông vang lên như sấm, át đi cả tiếng sóng vỗ. “Đây là lệnh của Công chúa Miele-Christine! Các ngươi không được phép tiến thêm bước nào!”. Nhưng người cận vệ cũng đồng loạt rút vũ khí vào thế thủ.
Nhưng những sát thủ không hề dao động. Ánh mắt chúng vô hồn như khối đá, lạnh buốt như thép rèn, không gợn chút nhân tính. Tựa những cỗ máy sát phạt từ thời đại đã quên, chúng tiến lên đều bước, hệt như tín đồ của cái chết.
Một tên sát thủ phóng tới như dã thú, thanh kiếm phủ Shadowbrand rực lên ánh tím, mang theo chú thuật Fell Edge - lưỡi kiếm ăn linh hồn - chém thẳng vào Reyner. Ông xoay người, vung kiếm ngang, thi triển Arc Break, một chiêu chém bẻ gãy dòng năng lượng đối phương. Tiếng kim loại va chạm rít lên trong đêm, vang vọng như tiếng chuông tử vong báo hiệu thảm kịch sắp đến.
“Chạy đi, Công chúa!” Reyner hét lớn, nắm lấy tay Miele-Christine và đẩy nàng về phía con thuyền trốn thoát. “Nhanh lên! Đừng ngoảnh lại!”
“Không! Ngài đi cùng ta! Chúng ta còn có thể!”
“Không còn thời gian, Miele!” Reyner ngắt lời, ánh mắt rực lửa, như người sẵn lòng thiêu thân vì lửa thiêng cuối cùng. “Ta đã thề với Đức Vua rằng sẽ bảo vệ con. Dù cái giá là mạng sống này!”
Đằng sau họ, những sát thủ khác đã nhập trận, những sát thủ từ trên cao lướt xuống như chim săn. Một tên đọc lầm rầm chú ngữ Veilstride, lập tức phân thân thành năm bóng mờ lướt như khói đen bao quanh Miele.
Ba cận vệ còn lại lập tức phản ứng. Một người gầm lên, kích hoạt Overbind Sigil, bộc lộ toàn bộ ma lực cường hóa cơ thể và phản xạ. Người thứ hai đặt tay lên mặt đất, triệu hồi Pyre Wall, một bức tường lửa đỏ rực chắn ngang hẻm, cắt lìa địch và chủ nhân.
“Protect the Princess!” - họ hét, như một lời tuyên thệ cuối cùng. Dưới ánh lửa lập loè, gương mặt họ đã chấp nhận chết, họ bình thản đến lạ thường.
Trận chiến bắt đầu.
Reyner xoay kiếm, bước vào thế Crusader’s Wrath. Mỗi cú vung là một đường sáng ma thuật chém đôi không khí. Ông thi triển Radiant Spiral, quét kiếm theo vòng xoắn, phá vỡ đội hình sát thủ. Một tên bị chém vỡ giáp, văng ngược ra sau, máu phun lên tường đá như mưa máu.
Nhưng đòn trả thù cũng đến. Một lưỡi găm tẩm độc Sorrowfang găm thẳng vào mạng sườn. Một lưỡi liềm khác chém sâu từ bả vai xuống eo. Reyner rít lên, nhưng không ngã. Ông hét vang chú ngữ Judgement Reclaim, toàn thân bốc lên ánh sáng vàng, đòn phản kích của một kỵ sĩ đã thề bảo vệ công lý đến hơi thở cuối cùng.
Mỗi bước lùi của ông, máu chảy thành vệt dài trên cát. Nhưng ông vẫn đứng, kiếm chỉ thẳng phía trước, chắn giữa Công chúa và cái chết.
Một tên lao thẳng tới và hai tên khác chạy vòng qua mạng sườn cố đâm lén ông. Reyner gầm lên, chân đạp bật kẻ địch trước mặt ra xa rồi xoay người chém ngang chặt đôi cả người lẫn pháp khí của kẻ thù. Cát đẫm máu, máu đẫm gươm.
Từng nhát chém ông vung ra là một khúc thánh ca của lòng trung thành. Nhưng quân địch, chúng đông hơn ông tưởng, từ trong bóng tối chúng lao ra không dứt, ba, rồi năm tên nữa ập tới. Một mũi thương cắm thẳng vào vai, một lưỡi liềm rạch sâu ngang bụng. Cơ thể ông run lên, máu tuôn như suối, chân đã quỵ, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo Công chúa.
“Công chúa…” Reyner thì thào, đầu gục xuống cát lạnh. “Con… phải sống… Đừng để máu của thần trở thành cơn mưa vô nghĩa…”
Trong ánh sáng lửa tàn của Pyre Wall, Miele-Christine ngồi thụp trên boong thuyền, hai tay siết chặt đến rớm máu, mắt mở to dõi theo hình bóng Reyner gục ngã dần giữa vòng vây địch. Gió thổi qua chiến hào, mang theo hương máu và lời thề chưa kịp thốt của một nữ vương tương lai.
Miele-Christine đứng chết lặng, trái tim như vỡ vụn khi nhìn thấy người hộ vệ trung thành ngã xuống. Cô muốn hét lên, muốn chạy đến bên anh, nhưng các hộ vệ khác đã kéo cô lên thuyền, không để cô có cơ hội phản kháng. Những sát thủ nhanh chóng khống chế nhóm còn lại, và khi chiếc thuyền rời bến, bọn sát thủ đột ngột dừng lại, không truy đuổi. Tên cầm đầu lũ sát thủ bước lên giọng nói lạnh lùng vang lên giữa trời đêm, như một nhát dao cuối cùng đâm vào hy vọng của Rennes
“Công chúa đã chết.”
Những hộ vệ cuối cùng chìm vào bóng tối, không còn ánh sáng, không còn lối thoát. Chiếc thuyền trôi vô định trên mặt biển đen kịt, như một dấu chấm hết cho triều đại Marthel, nơi ánh sáng vương quyền đã vĩnh viễn tắt lịm.
Hội Thánh Long Tín – Sự Thật Được Dàn Dựng
Khi bình minh chưa kịp rải ánh sáng lên tàn tích cháy đen của Ravlenheim, tiếng chuông từ Thánh điện Long Tín đã vang vọng khắp vương quốc. Trong cái lạnh giá của buổi sớm, khi lòng người còn hoang mang giữa thật và giả, một bản tuyên cáo được truyền đi từ các cổng thành sừng sững đến những ngôi làng hẻo lánh nơi chân núi:
“Công chúa Miele-Christine đã bị sát hại trong cơn hỗn loạn do Balthodor gây ra!”
Dù bị gọi là dị giáo trong các văn bản chính thức, Balthodor lại được Hội Thánh Long Tín ngấm ngầm tôn vinh như một công cụ thiêng liêng, người thanh tẩy dòng máu của vương triều Marthel. Bọn chúng lên án hắn công khai bằng những lời lẽ đạo đức hoa mỹ, nhưng trong bóng tối, họ vẽ nên hình ảnh một kẻ thực thi ý Trời, một con dao sắc bén cắt bỏ những gì họ cho là mục ruỗng.
“Nhà Marthel đã hoàn toàn sụp đổ. Từ giờ trở đi, chỉ có Hội Thánh Long Tín là ngọn hải đăng dẫn đường cho nhân loại!”
Những kỵ sĩ áo trắng, đeo biểu tượng thánh giá rồng lấp lánh, diễu hành qua các con phố, miệng hô vang giáo điều, tay cầm những bản cáo trạng được đóng dấu huyết long đỏ thắm của Giáo Đình Tối cao. Lời rao truyền được lặp lại không ngừng, tự như bài ca khắc sâu vào tâm trí người dân lời dối trá đánh tráo sự thật được dàn dựng tỉ mỉ:
“Hỡi con dân của Thánh Ý, hãy lắng nghe và tin tưởng. Vương triều Marthel đã bị nguyền rủa bởi chính sự phản bội của họ đối với Ánh Sáng. Và chính tay Balthodor, kẻ lạc lối, đã kết thúc dòng máu mục ruỗng ấy. Chỉ có Long Tín là chân lý! Chỉ có Thánh Đường là nơi cứu rỗi linh hồn các ngươi!”
Người dân cúi đầu, không phải vì đức tin mãnh liệt, mà vì nỗi sợ hãi đang gặm nhấm trái tim họ. Những kẻ dám phản đối, dù chỉ là một lời thì thầm, đều bị lôi ra giữa quảng trường. Có người bị đóng cọc và thiêu sống dưới ánh mắt kinh hoàng của đám đông, lại có người biến mất không dấu vết trong màn đêm tỉnh mịch. Dòng máu đổ xuống như một nghi thức, để chứng minh rằng mọi nghi ngờ đều là dị giáo, mọi thắc mắc đều là tội lỗi.
Sâu trong đại sảnh yên tĩnh của các lâu đài nay chỉ còn sự hoang tàn, nơi ánh nến lung linh chiếu sáng những bức tranh cổ về các vị vua, vẫn còn những tiếng xì xào của các quý tộc.
“Công chúa… thực sự đã chết sao?”
“Balthodor là kẻ phản loạn thật ư? Hay chỉ là con rối của Hội Thánh?”
Những câu hỏi ấy không bao giờ được nói lớn. Sự nghi ngờ vẫn len lõi trong bóng tối, giữa những người chưa bị ánh sáng giả tạo của Hội Thánh làm mù mắt. Nhưng với Hội Thánh Long Tín, sự im lặng của dân chúng chính là chiến thắng lớn nhất. Bởi trong im lặng, nỗi sợ sẽ được nuôi dưỡng rồi phát triển. Trong nỗi sợ, niềm tin bị uốn cong vặn vẹo. Và rồi, từ niềm tin méo mó ấy, một đế chế mới được dựng nên, vững chắc hơn bất kỳ ngai vàng nào.
Những Lời Đồn Bí Ẩn
Khi ánh sáng của sự thật bị bóp méo bởi đức tin cưỡng ép, lời đồn trở thành ngọn đèn mờ ảo, dẫn lối cho những tâm hồn lạc lối. Dù Hội Thánh Long Tín tuyên bố công chúa đã chết, những câu chuyện khác bắt truyền miệng đầu râm ran trong những phiên chợ đông đúc, trong những quán rượu mờ tối ở cuối ngõ:
“Cô ấy vẫn còn sống, hay cô ta lẩn trốn đâu đó trong vùng đất hoang. Có lần tao thấy một cô gái tóc vàng, mắt xanh bạc, ở rìa rừng phía Tây, tay cầm một thanh kiếm gãy.”
“Không, công chúa nghe rằng cô đã bị rồng nuốt chửng, rồi hòa mình vào linh hồn của nó. Giờ đây, cô là một thực thể bất tử, nửa người, nửa long linh, mang sức mạnh của thần thoại.”
“Ngươi sai rồi! Uống ít thôi, thời này làm gì còn rồng. Nghe nói một hội kín, kẻ thù xưa của Hội Thánh, đã bắt cóc cô. Họ giữ cô như biểu tượng cho hy vọng, hoặc như con tốt trong ván cờ phản loạn của họ.”
Những lời đồn chợt im bặp khi một vài thánh kỵ sĩ đi ngan qua, nhưng lại lan nhanh như ngọn lửa rừng, không ai kiểm soát, cho dù giáo hội đã có nhiều hành động cực đoan, nhưng chúng không thể ngăn cản. Những tin đồn len lỏi qua những con hẻm nhỏ, qua những ngôi làng bị lãng quên, qua cả những giấc mơ của những kẻ còn tin vào phép màu. Kỳ lạ thay, vào một này nắng rọi. Tiếng chuông Ravlenheim vang lên một lần nữa. Hội Thánh đã không bác bỏ các tin đồn. Họ im lặng, thậm chí có phần khuyến khích, để những lời thì thầm ấy tiếp tục sống. Chẳng kẻ nào hiểu, chuyện gì đang diễn ra, nhưng cũng chẳng kẻ nào dại mà cất thành tiếng những tin đồn ấy.
Bởi trong những tin đồn, nỗi sợ vẫn tồn tại.
Trong nỗi sợ, Hội Thánh vẫn là cứu cánh duy nhất của chúng dân lúc này.
Và trong khi dân chúng quay cuồng giữa niềm tin, sự nghi ngờ, và khao khát hy vọng, Hội Thánh Long Tín củng cố quyền lực của mình, như một vị thần không cần chứng minh sự tồn tại. Họ đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống những con người nhỏ bé đang quỳ lạy xin ân sủng, và mỉm cười trước sự yếu đuối của nhân loại.
Ở một góc chợ, giữa đám trẻ con vây quanh, một ông lão kể chuyện khụ khị khẽ thì thầm, giọng ông như gió lùa qua tán cây cổ thụ: “Các con biết không… người ta bảo, khi gió đổi chiều và những con chim đen bay về phía Bắc, sẽ có một hoàng nữ trở lại. Cô ấy mang theo cơn thịnh nộ của linh hồn được triệu gọi từ hư vô ánh sáng sự thật sẽ đốt lên một lần nữa.”
Những lời đồn không còn là chuyện phiếm. Chúng là những đốm lửa âm ỉ, chờ ngày bùng lên thành cơn bão phản kháng, sẵn sàng thiêu rụi mọi xiềng xích.
Sự Thức Tỉnh của Kami Ayama
Trong một ngôi đền cổ bị lãng quên, nơi không khí nồng nặc mùi trầm và đá ẩm mốc, Miele-Christine tỉnh dậy. Những bức tường đá phủ đầy rêu xanh, như đang kể lại những câu chuyện từ thời xa xưa. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua mái vòm nứt nẻ, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Mỗi nhịp tim cô vang lên như tiếng trống chiến trận giữa lòng đất sâu, hỗn loạn, nghi ngờ và đầy hoang mang. Cơ thể cô đau nhức, những vết thương vẫn còn rỉ máu, như nhắc nhở về đêm định mệnh khi Ravlenheim sụp đổ.
Ký ức ùa về như một cơn lũ, sắc bén và tàn nhẫn. Cô thấy lại ngọn lửa nuốt chửng lâu đài, nghe lại tiếng gào thét của những người thân yêu, và cô chậm rải cảm nhận nỗi đau khi Alderman Reyner ngã xuống. Nhưng thay vì xiềng xích hay gông cùm, cô thấy mình nằm trên một tấm chiếu đơn sơ, vết thương được băng bó cẩn thận. Quanh cô là những con ngời xa lạ, kẻ cầu nguyện, kẻ đứng phía xa nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác nhưng không thù địch. Họ là ai? Vì sao cô ở đây? Và quan trọng hơn, vì sao cô còn sống?
Ký ước mơ hồ ẩn hiện, con thuyền rời đi không xa thì có nhưng thân ảnh xuất hiện từ bòng tối tiếp cận cô, và rồi mọi thứ mờ tịch.
Một lão già bước tới, mái tóc bạc dài chấm lưng, đôi mắt đục ngầu như đã nhìn thấu mọi bí mật của thế gian. Giọng ông trầm khàn, như vọng từ một cõi xa xăm: “Ngươi không còn là Miele-Christine nữa. Vương triều đã không còn trong dòng chảy thời gian.”
Cô nhíu mày, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời. Lão già tiếp tục, giọng nói như một lời nguyền: “Miele-Christine đã chết từ lâu, chết trong biển lửa của Ravlenheim. Và để sống, để trả thù, ngươi phải trở thành một kẻ khác.”
Cô muốn hét lên, muốn hỏi: “Tại sao? Ai lại cứu ta? Balthodor đã làm gì với cha mẹ ta? Alderman Reyner còn sống không?” Nhưng đôi môi cô chỉ run rẩy, không thể cất tiếng. Lão già dường như không cần câu hỏi. Ông chỉ để lại một cái tên, như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng:
“Kami Ayama.”
“Đó là danh tính mới của ngươi. Là con đường mới của ngươi. Đừng tìm về ánh sáng cũ, vì nó đã bị dập tắt. Hãy học cách bước đi trong bóng tối.”
Một người đàn ông khác, dáng vẻ khắc khổ, đưa cho cô một chén nước màu xanh ngọc pha trộn giữa vỏ cây và thảo dược đắng, mùi hương xộc lên mũi khiến cô ho sặc sụa. Không còn lựa chọn, cô uống cạn, cảm nhận luồng chất lỏng lạnh trôi xuống cổ họng. Sức lực dần trở lại, nhưng đầu óc cô bắt đầu mờ mịt, và cô thiếp đi trong cơn mệt mỏi.
Những năm sau đó, hành trình rèn luyện của Kami Ayama là một chuỗi những thử thách tàn bạo, nơi máu, mồ hôi, và nước mắt hòa quyện thành một bản giao hưởng của đau đớn và trưởng thành. Hội kín không chỉ muốn biến cô thành một chiến binh, mà là một cỗ máy chiến tranh, một cơn bão sống không thể ngăn cản.
Rèn Luyện Thể Chất vượt Qua Giới Hạn Cơ Thể
Hội kín tin rằng cơ thể yếu ớt là cái chết của tâm trí. Kami bị buộc phải vượt qua những thử thách thể chất khắc nghiệt để rèn giũa sức mạnh và độ bền. Cô bị ném lên những ngọn núi băng giá của vùng phía bắc OutWorld, nơi không khí mỏng đến mức mỗi hơi thở như dao cắt vào phổi. Ở đó, cô phải trèo lên vách đá dựng đứng với tay không, trong khi bão tuyết gào thét. Một lần, móng tay cô rách toạc, máu nhuộm đỏ tuyết trắng khi cô cố hái một nhánh linh thảo lôi hồn, loại cây chỉ mọc ở nơi sét đánh thường xuyên. Nếu thất bại, cô bị bỏ lại trên đỉnh núi, không thức ăn, không áo ấm, cố phải tự tìm đướng quay gì trước khi đều tồi tệ nhất tìm đến.
Cô cũng bị ép chiến đấu với những con thú đột biến, như Lôi Hổ, một sinh vật cao quá đầu người với lông phát ra điện. Với chỉ một con dao cùn, Kami phải học cách né tránh những cú vồ nhanh như chớp, tận dụng địa hình để sống sót. Một lần, cô bị móng vuốt xé toạc vai, máu chảy đầm đìa, nhưng chính vết thương đó dạy cô cách chịu đau và phản công trong tuyệt vọng.
Rèn Luyện Tâm Linh: Đối Diện Với Tử Thần
Tuy thừa hưởng năng lực tâm linh từ mẹ nhưng thứ năng lực này không phải là món quà trời ban, nó khiến con người ta phải đối mặt với bóng tối sâu thẳm trong tâm hồn. Hội kín nhốt cô trong những hang động nguyền rủa, nơi không ánh sáng, không âm thanh, chỉ có tiếng rì rầm của những linh hồn bị giam cầm. Trong ba ngày đêm không thức ăn, không nước, Kami học cách lắng nghe nhịp thở của chính mình, phân biệt nó với tiếng thì thầm của tử thần. Cô từng ngất đi vì kiệt sức, chỉ để tỉnh dậy và thấy những ký tự cổ ngữ lấp lóe trên vách đá, như thể chính hang động đang dạy cô ma pháp.
Một thử thách khác là đối mặt với Hồn Ma Khe Nứt, một thực thể tâm linh từ khe nứt hư vô. Kami bị buộc phải đứng giữa một vòng tròn nghi thức, tay không, trong khi con ma cố xâm nhập tâm trí cô. Nó khiến cô thấy những ký ức tồi tệ nhất cảnh gia đình bị tàn sát, cảnh cô bất lực trước đau đớn. Cô học cách dùng ý chí để đẩy lùi ảo ảnh, biến nỗi sợ thành vũ khí, và cuối cùng triệu hồi Hồn Ảnh Lôi Vân để xua đuổi con ma.
Rèn Luyện Ma Pháp Điện: Nắm Giữ Sức Mạnh Của Sét
Để làm chủ nguyên tố điện, Kami phải trải qua những bài huấn luyện tàn nhẫn, nơi một sai lầm có thể khiến cô bị thiêu cháy. Hội kín đưa cô đến một vùng đất chết, nơi những cơn bão sét không bao giờ dứt. Ở đó, cô nhốt vào một cổ máy với thanh kim loại thu hút sét đánh xuống để người bên trong "cảm nhận" dòng điện, đây là cách luyện tập cực đoan và đã bị cấm ở phần lớn học viện trên toàn cõi Outworld. Mỗi lần bị sét đánh, cơ thể cô co giật, da thịt bốc khói, phép hồi phù được niệm liên tục để giữ cô sống, cho dù điều đó khiến cô như chết đi sống lại nhưng cô phải học cách dẫn dòng điện qua cơ thể mà không chết. Chính những lần ngã xuống trong cơn đau đớn đã giúp cô phát triển Dẫn Hồn Lôi Kích, kỹ năng gọi sét từ bầu trời.
Cô cũng bị ép chiến đấu trong những lồng sắt dẫn điện, nơi mỗi đòn đánh của đối thủ những chiến binh của Hội kín đều mang dòng điện chết người. Kami học cách phản công bằng Lôi Huyết Trảm, dùng kiếm để dẫn điện ngược lại kẻ thù, biến chính vũ khí của chúng thành tử huyệt.
Rèn Luyện Võ Thuật: Biến Cơ Thể Thành Vũ Khí
Võ thuật của Kami không chỉ là những cú đánh, mà là nghệ thuật sống sót. Cô bị buộc phải đấu tay đôi với những võ sĩ kỳ cựu của Hội kín, những người không bao giờ nương tay. Một lần, cô bị đánh gục liên tục trong ba giờ, xương sườn rạn nứt, nhưng vẫn phải đứng dậy, học cách biến đau đớn thành động lực. Cô được dạy các thế võ cổ xưa, kết hợp với ma pháp điện và tâm linh, tạo ra những đòn đánh như Lôi Hỏa Tâm Chưởng, nơi mỗi cú đấm không chỉ phá hủy cơ thể mà còn làm tan rã ý chí kẻ thù.
Cô cũng phải luyện tập trong những khu rừng đầy cạm bẫy, nơi mỗi bước đi có thể kích hoạt một mũi tên tẩm mê hoặc một vụ nổ choáng gây mù tạm thời. Kami học cách di chuyển như bóng ma, kết hợp võ thuật với tốc độ của dòng điện, khiến cô trở thành một cơn lốc không thể bắt kịp.
Thử Thách Tối Hậu: Đối Mặt Với Khe Nứt Hư Vô
Giai đoạn cuối cùng của quá trình rèn luyện là thử thách kinh hoàng nhất: đối mặt với một sinh vật từ khe nứt hư vô. Kami bị đưa đến một đấu trường cổ, nơi không gian méo mó, thời gian như ngừng trôi. Con quái vật, một Lôi Quỷ Hư Vô, là hiện thân của hỗn loạn, với cơ thể được tạo từ sấm sét và bóng tối. Kami phải sử dụng cả ba năng lực điện, tâm linh, và võ thuật để sống sót. Cô bị ném qua không trung, bị thiêu đốt bởi những tia sét đen, nhưng chính trong khoảnh khắc cận kề cái chết, cô đã kích hoạt Võ Hồn Dẫn Lôi, tạo ra một cơn lốc sét bao quanh cơ thể, đánh bại con quái vật và chứng minh giá trị của mình.
Sau những năm tháng bị vùi dập trong máu và thép, Kami Ayame không còn là công chúa yếu đuối ngày nào. Cô trở thành một chiến binh bất khả chiến bại, một cơn bão mang hình hài con người. Mỗi vết sẹo trên cơ thể cô là một bài học, mỗi ma pháp cô nắm vững là một lời nhắc nhở rằng cô đã vượt qua tử thần không chỉ một lần. Hội kín đã biến cô thành vũ khí tối thượng, nhưng sâu trong tâm hồn, ngọn lửa của ý chí vẫn cháy, không bao giờ bị dập tắt bởi những thử thách khắc nghiệt.
Tóc cô được cắt ngắn, không còn những lọn xoăn kiêu sa của một công chúa, giờ chỉ là một mái tóc gọn gàng, sắc bén như lưỡi kiếm cô cầm. Giọng nói cô trầm xuống, không còn trong trẻo mà đầy uy lực, như tiếng sấm rền trước cơn bão. Ánh mắt cô, từng dịu dàng như ánh trăng, giờ sắc lạnh như lưỡi dao găm, sẵn sàng xuyên thấu bất kỳ kẻ nào dám đối diện. Khi nhìn vào mặt hồ phẳng lặng ở Ishikawa, giữa những cánh rừng rậm rạp nơi Hội kín rèn giũa cô, cô không còn nhận ra chính mình. Gương mặt công chúa thanh tú nhưng trưởng thành hơn. Cơ thể cô là một chiến binh với những vết sẹo chằng chịt mỗi vết là một câu chuyện về máu, mồ hôi, và những lần suýt chạm đến tử thần.
“Miele-Christine là ai?” cô thì thầm trong một buổi chiều lặng lẽ, khi ánh nắng hiếm hoi xuyên qua tán cây rừng Ishikawa, chiếu lên thanh kiếm cô đang lau, lưỡi thép lấp lóe ánh điện.
“Một cô gái đã chết trong biển lửa,” cô tự trả lời, giọng lạnh như băng, nhưng sâu trong tâm trí, một tia sét tâm linh lóe lên, mang theo ký ức đau đớn của ngày định mệnh.
“Kami Ayama là kẻ được sinh ra từ tro tàn.”
Với cái tên ấy, cô đã chôn vùi quá khứ, trở thành vũ khí sống của Hội kín, một cơn bão điện và ý chí không thể ngăn cản. Nhưng trong những cơn ác mộng, giữa tiếng gió rít qua rừng sâu Ishikawa, cái tên Miele-Christine vẫn vang vọng, như một lời nguyền từ khe nứt hư vô. Trái tim cô, dù đã được rèn thành thép trong lò luyện của sự đau đớn, vẫn rung lên từng nhịp yếu ớt mỗi khi ký ức ùa về. Và trong bóng tối, cô tự hỏi: sự thật có đang ngủ yên dưới mặt hồ tĩnh lặng...
Sự Biến Mất của Alderman Reyner
Khi ngọn lửa nuốt chửng Ravlenheim, cung điện tráng lệ của hoàng thành Rennes thuộc Beauvis, cả vương quốc Marthel tin rằng Alderman Reyner đã bỏ mạng trên bãi cát lạnh giá đêm ấy, bên bờ biển tây Beauvis. Nhưng cái chết đó chỉ là một lớp màn khói do chính anh dựng lên, một mưu lược để thoát khỏi tay Hội Thánh Long Tín, thế lực chính trị-tôn giáo đang thao túng ngai vàng Gringa Empire và lật đổ triều đại Marthel. Từ đống tro tàn của Ravlenheim, một con người mới được sinh ra: không còn là hộ vệ trung thành của công chúa Miele-Christine, mà là một cái bóng lẩn khuất, âm thầm dệt nên những mưu toan trong thời đại hỗn loạn.
Reyner lẩn trốn dưới vô số danh tính, mỗi cái tên là một bước đi trên bàn cờ chính trị. Ở vùng đất hoang vu OutWorld, ông hóa thân thành một học giả lang thang, tay cầm cuộn giấy da cũ kỹ, kể những câu chuyện bị cấm đoán về vương quốc Marthel và vinh quang đã mất của Ravlenheim, khơi dậy ký ức bị Hội Thánh bóp méo. Tại Ishikawa, ông trở thành một thương nhân vô danh trong khu chợ nông thôn Namo Culti, trao đổi hàng hóa và thông tin với những kẻ đồng lòng, gieo rắc mầm mống bất mãn giữa dân chúng bị áp bức bởi thuế quang nặng nề của Gringa Empire. Mỗi chỉ dụ đàn áp từ Hội Thánh đều bị đáp trả bằng những cuộc nổi dậy bí ẩn, những ngọn lửa kháng cự bùng lên từ Whisper Bay đến Thyea Alari, không rõ nguồn gốc nhưng mang dấu ấn của một chiến lược gia tài ba.
Ở vùng biên giới xa xôi như Nimalton, dân chúng bắt đầu thì thầm về “Lãnh đạo Bóng Tối” một kẻ không ai biết mặt, không ai nghe giọng, nhưng sự hiện diện của hắn in sâu vào mọi cuộc phản kháng. Một số đồn rằng đó là linh hồn của công chúa Miele-Christine, người được cho là đã chết trong biển lửa thiêu rụi Ravlenheim, giờ trở về báo thù. Những kẻ khác tin hắn là một thế lực cổ xưa từ OutWorld, tỉnh giấc từ huyền thoại để chống lại ách thống trị của Hội Thánh và Gringa Empire. Những lời đồn này lan rộng, trở thành vũ khí tinh thần, làm lung lay niềm tin của dân chúng vào quyền uy của Hội Thánh Long Tín.
Reyner không còn tin vào danh nghĩa chính thống hay ngai vàng, những thứ đã bị Balthodorc cùng các lãnh đạo tối cao của Hội Thánh, thao túng để củng cố quyền lực sau khi chiếm đóng Beauvis và biến Ravlenheim thành ký ức. Ông hoạt động như một chiến lược gia không quốc tịch, không phục vụ bất kỳ ai ngoài sự thật bị chôn vùi. Ông chống lại không chỉ Hội Thánh mà còn cả sự im lặng của các quý tộc phản bội ở Beauvis, nỗi sợ hãi của nông dân ở Lacoo, và lịch sử bị bóp méo để phục vụ kẻ thắng cuộc. Mỗi bước đi của ông là một nước cờ, liên kết những kẻ thù của Hội Thánh. Từ nông dân mất đất ở Zurakul đến các quý tộc bị tước quyền ở Gringa Empire, hình thành một mạng lưới bí mật, sẵn sàng nổi dậy khi thời cơ chín muồi.
Trong bóng tối, ông xây dựng một đạo quân không kèn, không trống, chỉ có những ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ trong lòng những kẻ bị áp bức. Từ các làng mạc hẻo lánh ở Thyea Alari đến những thành trì tráng lệ ở đảo quốc Ishikawa, ông tập hợp những chiến binh bất đắc dĩ, những người sẵn sàng hy sinh để lật đổ chế độ độc tài tôn giáo. Ông cung cấp thông tin, vũ khí, và hy vọng, biến mỗi cuộc nổi dậy thành một đòn đánh vào quyền lực của Hội Thánh. Nhưng sâu thẳm, ông biết rằng cuộc chiến này không chỉ là để lật đổ, mà để khôi phục vinh quang của Ravlenheim và triều đại Marthel.
“Ta không còn bảo vệ một công chúa,” ông thì thầm trong bóng đêm, khi ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đầy sẹo của mình, phản chiếu ánh sáng như những tia sét từ khe nứt hư vô. “Ta bảo vệ sự thật và ký ức về một vương triều.”
Và trong bóng tối ấy, ông vẫn dõi theo một cái tên, một lý tưởng từng khiến ông sẵn sàng hy sinh: Miele-Christine. Dù giờ đây nàng đã trở thành Kami Ayama, một chiến binh được sinh ra từ tro tàn của Ravlenheim, ông tin rằng số phận của họ vẫn đan xen. Ông nghe những tin đồn về một nữ chiến binh ở Ishikawa, người điều khiển sét và tâm linh, và trong lòng, một hy vọng le lói rằng đó chính là cô công chúa bé nhỏ, người mà ông từng thề sẽ bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Với mỗi bước đi, ông không chỉ xây dựng một đạo quân, mà còn chờ đợi ngày hội ngộ, ngày ngọn lửa kháng cự bùng nổ, thiêu rụi bóng ma của Balthodor và khôi phục vinh quang cho Ravlenheim.
Kami Ayama – Cuộc Sống Mới
Kami Ayama, với danh phận mới, giờ sống ở Ishikawa – một vùng núi xa xôi phủ sương mù dày đặc, nơi hội kín ẩn mình trong những hang động cổ sâu thẳm. Nơi đây, không ai gọi cô là công chúa. Không ai nhắc đến Ravlenheim hay vương triều Marthel. Chỉ có Kami – một cô gái tóc ngắn, ánh mắt lạnh giá, họ dạy cô sự cân bằng và cô sẻ là kẻ bảo vệ sự cân bằng ấy cho đến khi một kỳ tích xuất hiện.
Kami không hiểu rõ về những giáo điều họ dạy, ký ức về quá khứ bị khóa chặt trong tâm trí cô, như một chiếc hộp sắt không chìa khóa. Nhưng trong đêm tối những giấc mơ chưa bao giờ buông tha cô.
“Lâu đài bốc cháy… máu chảy thành sông… tiếng gào thét của một người đàn ông…”
Kami choàng tỉnh giữa đêm, mồ hôi đầm đìa trán. Trong giấc mơ, cô thấy Ravlenheim rực cháy, một người đàn ông tóc bạc gào thét trong tuyệt vọng, và một chàng trai lạ mặt một hình ảnh mơ hồ nhưng ám ảnh. Cô không rõ họ là ai, nhưng trái tim cô thắt lại mỗi khi hình ảnh ấy hiện lên.
“Tại sao… ta lại mơ thấy họ? Ta chưa bao giờ biết họ… phải không?”
Giọng cô khàn khàn trong đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua vách đá trả lời.
Dòng máu Spyker từ người mẹ, một dòng dõi kiêu hãnh và bất khuất, chảy mạnh mẽ trong cô khiến cô có thể kiếm chế mọi cảm xúc, mọi giấc mơ. Nhưng với cơn mơ này thì khác, trái tim cô luôn cảm nhận được một sự thiêng liêng, một điều gì đó bị chôn vùi. Có những đêm, cô ngồi bên bờ vực, nhìn xuống thung lũng mờ sương, và tự hỏi: “Tại sao mỗi khi nhắm mắt, ta đều thấy ánh sáng tắt ngấm đi rồi là nhen nhóm ở một vùng xa thật xa...?”
Trong khi Kami Ayama tiếp tục hành trình của mình ở Ishikawa, những tin đồn về một tổ chức mới bắt đầu lan rộng trên khắp lục địa OutWorld. Hội mạo hiểm giả, khởi nguồn từ các nhóm lính đánh thuê ở phía tây, ban đầu chỉ thực hiện những nhiệm vụ đơn giản như bảo vệ dân làng hay vận chuyển hàng hóa đến những vùng xa xôi, nguy hiểm, nơi các kinh đô và thành phố lớn chưa thể với tới. Nhưng sau khi các học giả phát hiện ra các đền thờ và hầm ngục cổ xưa của cỗ tộc, nhu cầu khám phá và săn kho báu bùng nổ, kéo theo sự gia tăng số lượng thành viên. Từ đó, nghề mạo hiểm giả trở thành một công việc phổ biến, thu hút cả những kẻ liều lĩnh lẫn những tâm hồn khao khát tự do.
Tuy nhiên, ban đầu, tổ chức này thiếu sự quản lý bài bản, dẫn đến vô số cái chết do không có tiêu chí đánh giá độ khó nhiệm vụ. Khách hàng thường trốn tránh thanh toán, khiến nhiều mạo hiểm giả rơi vào cảnh khốn cùng. Đứng trước tình trạng hỗn loạn, Lord Nasir Sarvaris, với sự bảo trợ từ vương quốc Yarazil, đã thành lập chính thức Black Sigil Accord - Hiệp ước Hắc ẩn. Dưới sự giám sát của hội đồng gồm các đại linh mục của giáo hội Thánh Long Tín và nhà vua, tổ chức này ban hành bộ luật nghiêm ngặt, biến việc vi phạm quy định thành tội phạm quốc gia.
Để gia nhập, đôi với người trên mười lăm tuổi thì phải có sự đồng ý của gia đình, trên mười tám thì không cần, biết ít nhất hai phép thuật cường hóa (đối với pháp sư) hoặc thành thạo một loại vũ khí cơ bản, và tuân thủ lệnh điều động khẩn cấp khi khu vực họ đăng ký cần giúp đỡ. Họ phải giữ bí mật danh tính khách hàng trong hợp đồng kín, nộp phí đăng ký, và phải trải qua các bài kiểm tra năng lực để được phân vào các clan hoặc party. Tiền công từ hợp đồng bị khấu trừ 12% để phát triển hội và 8% hỗ trợ cô nhi viện cùng nhà thờ, trong khi thất bại nhiệm vụ đòi hỏi bồi thường gấp ba lần giá trị hợp đồng trong vòng năm tháng. Các nhiệm vụ được phân cấp từ 7 (dễ nhất) đến 1 (khó nhất), với cấp 0 là yêu cầu đặc biệt ảnh hưởng đến cả lục địa.
Black Sigil Accord đặt trụ sở tại các làng mạc và thành phố lớn, thường dưới hình thức quán ăn, quán rượu, hoặc quán trọ, trở thành nơi tụ họp của những linh hồn liều lĩnh. Dù tổ chức mang lại trật tự, nhiều mạo hiểm giả vẫn chọn nhận nhiệm vụ trực tiếp, bất chấp rủi ro cao và tính phi pháp, để đổi lấy phần thưởng lớn. Trong thế giới đầy nguy hiểm này, Black Sigil Accord không chỉ là nơi mưu sinh, mà còn là ngọn lửa hy vọng cho những ai dám đối mặt với hầm ngục và số phận.
Trong một nhiệm vụ giải cứu các thú nhân khỏi đám buôn nô lệ ở vùng biên giới OutWorld, Kami Ayama thất bại khi bọn chúng đã đưa các nạn nhân đi mất. Điêu này khiến cô phải lần theo và thâm nhập vào tận hang ổ của chúng. Tại đó, cô chạm trán một chàng trai lạ, Hùng. Anh ta chẳng có gì nổi bật: dáng vẻ bình thường, thanh gươm sứt mẻ, trang phục hơi lạ, áo choàng lấm bụi lượm từ những kẻ gục ngã trước lưởi gươm của anh ta. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, thời gian như ngừng trôi.
“Ta từng thấy đôi mắt này… trong giấc mơ”, cô thì thầm, không hiểu tại sao mình lại nói vậy.
Hùng đứng lặng, ánh mắt mở lớn, như nghe thấy tiếng gọi từ một kiếp trước. Họ không quen biết nhau. Nhưng định mệnh biết. Và từ khoảnh khắc đó, bánh xe số phận bắt đầu lăn, kéo cả hai vào một cơn lốc không thể dừng lại.