Ánh đèn flash rực rỡ như hàng ngàn vì sao nổ tung, chói chang và không ngừng nghỉ. Thảm đỏ Seoul Music Awards năm nay trải dài như một dòng sông nhung đỏ, nuốt chửng từng bước chân của những ngôi sao lấp lánh nhất xứ sở kim chi. Tiếng hò reo, tiếng gọi tên, tiếng màn trập máy ảnh hòa quyện thành một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng đầy mê hoặc, đặc trưng của giới giải trí.
Trong cái không khí cuồng nhiệt ấy, Moon Ji-woo bước đi như một nữ thần giáng trần. Chiếc đầm dạ hội màu bạc lấp lánh ôm trọn đường cong hoàn hảo, tà váy dài quét nhẹ trên thảm đỏ, tạo nên một vệt sáng lộng lẫy. Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ thanh tú và bờ vai trần quyến rũ. Gương mặt cô, được trang điểm tinh xảo đến từng milimet, không lộ một chút cảm xúc nào ngoài sự điềm tĩnh và cao ngạo thường thấy. Đôi mắt phượng dài, sâu thẳm chỉ lướt qua đám đông cuồng nhiệt, không dừng lại ở bất cứ ai.
Cô là Moon Ji-woo, "Nữ Hoàng Băng Giá" của làng giải trí Hàn Quốc. Một nữ diễn viên hạng A, người mẫu đắt giá, và biểu tượng thời trang. Mọi thứ về cô đều hoàn hảo đến mức phi thực tế. Không scandal, không tin đồn tình ái, không một lời nói hớ hênh. Cô là hình mẫu lý tưởng mà mọi công ty quản lý mơ ước, là ước mơ của mọi nhãn hàng xa xỉ. Nhưng cũng chính vì sự hoàn hảo đến mức vô cảm ấy, Ji-woo luôn tạo ra một khoảng cách vô hình với thế giới xung quanh. Người ta ngưỡng mộ cô, ca tụng cô, nhưng ít ai dám tiếp cận, hay thậm chí là hiểu cô.
Ji-woo mỉm cười nhẹ, một nụ cười gần như vô hình, khi cô dừng lại trước tấm phông nền của nhà tài trợ. Hàng chục ống kính chĩa thẳng vào cô, đèn flash nháy liên tục như muốn thiêu đốt mọi thứ. Cô tạo dáng chuyên nghiệp, từng cử chỉ, từng góc mặt đều được tính toán kỹ lưỡng để cho ra những bức ảnh đẹp nhất. Trong tâm trí Ji-woo, đây chỉ là một phần của công việc, một màn trình diễn mà cô đã thuộc nằm lòng. Cảm xúc thật sự, nếu có, đều bị giấu kín dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo kia. Cô đã học cách tách rời bản thân khỏi ánh hào quang này từ rất lâu rồi.
Sau khi hoàn thành phần thảm đỏ, Ji-woo di chuyển vào bên trong khán phòng sang trọng. Cô ngồi vào vị trí đã được sắp xếp sẵn ở hàng ghế đầu, giữa những đồng nghiệp nổi tiếng khác. Tiếng xì xào, những lời chào hỏi xã giao vang lên xung quanh, nhưng Ji-woo chỉ gật đầu đáp lại một cách lịch sự, ánh mắt vẫn giữ vẻ thờ ơ. Cô lấy điện thoại ra, lướt qua vài tin tức, rồi lại cất đi, chờ đợi chương trình bắt đầu.
Cùng lúc đó, ở một góc khác của hậu trường, Jung Ha-rin đang đứng trước gương, hít thở thật sâu. Cô mặc một bộ vest trắng cách điệu, quần ống rộng và áo crop top khoe vòng eo thon gọn, kết hợp với đôi bốt cao gót cá tính. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được buộc cao đuôi ngựa, để lộ gương mặt thanh tú nhưng đầy nét cá tính. Đôi mắt cô ánh lên vẻ hồi hộp pha lẫn phấn khích.
Ha-rin là một tân binh. Cô vừa ra mắt solo cách đây chưa đầy một năm sau khi nhóm nhạc nữ cũ của cô tan rã đầy tiếc nuối. Sự nghiệp solo của cô như một ngôi sao chổi, vụt sáng nhanh chóng nhờ giọng hát nội lực, khả năng sáng tác thiên phú và phong cách trình diễn đầy nhiệt huyết, có chút bất cần. Cô không phải là kiểu idol được xây dựng hình tượng hoàn hảo, mà là một nghệ sĩ chân thật, dám thể hiện cảm xúc và cá tính riêng. Chính điều đó đã giúp cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của công chúng, đặc biệt là giới trẻ.
"Ha-rin, em ổn chứ?" Người quản lý của cô, Lee Jin-ah, đặt tay lên vai cô, ánh mắt đầy lo lắng. "Em sắp lên sân khấu rồi đấy."
Ha-rin quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ. "Em ổn mà unnie. Chỉ là… hơi run một chút thôi." Cô không nói dối. Đây là lần đầu tiên cô được đề cử cho một giải thưởng lớn như "Tân Binh Nữ Xuất Sắc Nhất" tại Seoul Music Awards. Dù đã biểu diễn trên rất nhiều sân khấu lớn nhỏ, nhưng cảm giác được công nhận bởi một giải thưởng danh giá như thế này vẫn khiến cô nghẹt thở.
"Cứ là chính em thôi," Jin-ah nói, vỗ nhẹ vào lưng cô. "Dù có thắng hay không, em cũng đã làm rất tốt rồi."
Ha-rin gật đầu, hít một hơi thật sâu lần nữa. Cô bước ra khỏi phòng chờ, đi theo nhân viên hậu trường đến khu vực sân khấu. Tiếng nhạc hiệu vang lên, báo hiệu chương trình đã chính thức bắt đầu.
Thời gian trôi qua trong sự chờ đợi căng thẳng. Ha-rin ngồi ở hàng ghế dành cho các nghệ sĩ đề cử, tim đập thình thịch khi từng hạng mục được công bố. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay đặt trên đùi vẫn không ngừng siết chặt.
Cuối cùng, khoảnh khắc quan trọng cũng đến. Màn hình lớn trên sân khấu chiếu lên đoạn video giới thiệu các ứng cử viên cho giải "Tân Binh Nữ Xuất Sắc Nhất". Hình ảnh của Ha-rin xuất hiện, kèm theo những đoạn clip trình diễn đầy năng lượng và những câu hát do chính cô sáng tác. Cô cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng.
"Và người chiến thắng giải 'Tân Binh Nữ Xuất Sắc Nhất' năm nay là… Jung Ha-rin!"
Tiếng reo hò bùng nổ. Ha-rin gần như không tin vào tai mình. Cô sững sờ trong giây lát, rồi một nụ cười rạng rỡ, đầy xúc động nở trên môi. Nước mắt bắt đầu rưng rưng. Cô đứng dậy, cúi chào những người xung quanh đang chúc mừng mình, rồi bước lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào cô, ấm áp và choáng ngợp. Cô nhìn thấy hàng ngàn gương mặt đang mỉm cười, nhìn thấy những chiếc lightstick của fan đang vẫy chào. Cảm giác hạnh phúc và biết ơn tràn ngập tâm trí cô.
Người trao giải cho hạng mục này là Moon Ji-woo.
Ji-woo bước ra từ cánh gà, vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh và thanh lịch như mọi khi. Chiếc đầm bạc lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cô trông như một bức tượng sống. Cô cầm chiếc cúp vàng lấp lánh, mỉm cười nhẹ khi tiến về phía bục trao giải.
Ha-rin nhìn thấy Ji-woo. Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần "nữ thần" này đến vậy. Trên màn ảnh, Ji-woo đã đẹp, nhưng ngoài đời, cô ấy còn đẹp hơn gấp bội, với một khí chất lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Ha-rin cảm thấy một chút choáng ngợp.
Khi Ha-rin tiến lên bục, cô vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng và sự ngưỡng mộ đối với Ji-woo. Có lẽ vì quá xúc động, hoặc vì đôi bốt cao gót hơi khó đi, chân cô bỗng vấp nhẹ.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như chậm lại. Ha-rin mất thăng bằng, cơ thể chao đảo về phía trước. Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị cho một cú ngã xấu hổ trước hàng triệu khán giả.
Nhưng cú ngã đó không xảy ra.
Một bàn tay lạnh lẽo nhưng vững chắc đã nhanh chóng vươn ra, nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt lấy. Ha-rin mở mắt ra, và đập vào mắt cô là đôi mắt phượng sâu thẳm của Moon Ji-woo. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Ha-rin có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nhẹ nhàng, sang trọng từ Ji-woo.
Ji-woo nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh thường thấy. Cô khẽ siết nhẹ tay Ha-rin, giúp cô lấy lại thăng bằng.
"Em không sao chứ?" Giọng Ji-woo trầm ấm, khẽ khàng, chỉ đủ để Ha-rin nghe thấy giữa tiếng reo hò.
Ha-rin gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ bừng vì ngượng. "Em… em không sao. Cảm ơn tiền bối."
Ji-woo buông tay Ha-rin ra, rồi đưa chiếc cúp cho cô. "Chúc mừng em, Jung Ha-rin."
Ha-rin đón lấy chiếc cúp, cảm giác ấm nóng từ bàn tay Ji-woo vẫn còn vương vấn trên cánh tay cô. Cô cúi đầu thật sâu. "Cảm ơn tiền bối rất nhiều."
Khoảnh khắc đó, chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng nó đã được hàng trăm ống kính máy ảnh ghi lại. Ngay lập tức, những bức ảnh "Moon Ji-woo đỡ Jung Ha-rin" tràn ngập trên các trang báo mạng và mạng xã hội. Hashtag #MoonJiwoo #JungHarin #SMA2025 #KhoảnhKhắcĐịnhMệnh trở thành xu hướng tìm kiếm hàng đầu.
"Nữ Hoàng Băng Giá" hiếm khi thể hiện cảm xúc, lại càng hiếm khi có hành động thân mật với bất kỳ ai, giờ đây lại ra tay giúp đỡ một tân binh. Điều này ngay lập tức trở thành chủ đề nóng hổi, gây ra vô số suy đoán và bình luận.
Sau khi nhận giải, Ha-rin đứng trước micro, cố gắng kìm nén cảm xúc. "Em thật sự… không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành nhất," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Cảm ơn công ty quản lý, cảm ơn gia đình, bạn bè, và đặc biệt là các fan của em. Giải thưởng này… là nguồn động lực rất lớn để em tiếp tục cố gắng. Em sẽ luôn là Jung Ha-rin chân thật nhất, và sẽ mang đến những sản phẩm âm nhạc chất lượng nhất."
Trong khi Ha-rin phát biểu, Ji-woo đứng cạnh, ánh mắt vẫn giữ vẻ xa cách. Cô không nhìn Ha-rin, mà nhìn thẳng về phía khán giả, như thể cô chỉ là một phần của phông nền. Nhưng trong thâm tâm, Ji-woo cảm thấy một điều gì đó lạ lẫm. Cô đã không nghĩ mình sẽ phản ứng nhanh như vậy. Hành động đỡ lấy Ha-rin là một phản xạ tự nhiên, không hề được tính toán. Và giọng nói của Ha-rin, đầy nhiệt huyết và chân thành, đã chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn Ji-woo, một góc mà cô đã cố gắng đóng băng từ rất lâu rồi.
Khi Ha-rin kết thúc bài phát biểu, cô cúi chào lần cuối. Ji-woo cũng cúi chào cùng cô, rồi cả hai cùng bước vào cánh gà.
"Cảm ơn tiền bối một lần nữa," Ha-rin nói, khi họ đi cạnh nhau trong hành lang vắng vẻ.
Ji-woo chỉ gật đầu nhẹ. "Không có gì. Em nên cẩn thận hơn."
"Vâng, em sẽ rút kinh nghiệm ạ," Ha-rin cười ngượng. Cô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Ji-woo đã đi nhanh về phía phòng chờ của mình, dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ha-rin nhìn theo bóng lưng của Ji-woo, cảm thấy một sự hụt hẫng nhẹ. Cô biết Ji-woo là một người khó gần, nhưng cô vẫn hy vọng có thể nói chuyện thêm một chút.
Trong khi đó, Ji-woo bước vào phòng chờ. Người quản lý của cô, Kim Do-hyun, ngay lập tức tiến đến với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ji-woo, em đã làm gì vậy?" Do-hyun hỏi, giọng điệu có chút trách móc. "Em biết điều này sẽ gây ra bao nhiêu tin đồn không? Tại sao em lại đỡ cô ta?"
Ji-woo ngồi xuống ghế, tháo đôi giày cao gót. "Cô ấy sắp ngã. Đó là phản xạ tự nhiên." Cô nói một cách bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
"Phản xạ tự nhiên?" Do-hyun thở dài. "Em là Moon Ji-woo. Mọi hành động của em đều được soi mói. Giờ thì cả thế giới đang nói về việc em và Jung Ha-rin có 'phản ứng hóa học' gì đó trên sân khấu. Các bài báo đang thi nhau giật tít về 'nữ thần và tân binh', 'khoảnh khắc định mệnh'!"
Ji-woo nhắm mắt lại. Cô biết điều đó sẽ xảy ra. Cô đã quá quen với việc mọi hành động của mình đều bị phóng đại và bóp méo. "Cứ để họ nói đi," cô nói, giọng điệu mệt mỏi. "Rồi mọi chuyện sẽ lắng xuống thôi."
"Lắng xuống á?" Do-hyun lắc đầu. "Không dễ đâu. Thương hiệu X vừa gọi điện. Họ muốn em và Jung Ha-rin cùng tham gia dự án quảng cáo mới của họ. Họ nói rằng 'khoảnh khắc định mệnh' đó đã tạo ra hiệu ứng truyền thông cực tốt, và họ muốn tận dụng nó."
Ji-woo mở mắt ra, nhìn Do-hyun. "Gì cơ?"
"Đúng vậy," Do-hyun nói. "Họ muốn hai em trở thành gương mặt đại diện cho chiến dịch 'Định Hình Tương Lai'. Một dự án lớn, kéo dài nhiều tháng, với các buổi chụp hình, quay phim, và sự kiện quảng bá."
Ji-woo nhíu mày. Cô không thích làm việc với người khác, đặc biệt là những tân binh ồn ào và thiếu kinh nghiệm. Cô đã quen với việc mọi thứ phải theo ý mình, theo kế hoạch hoàn hảo của mình. Và Jung Ha-rin, với sự bốc đồng và chân thật của mình, chắc chắn sẽ là một thử thách.
"Em không muốn," Ji-woo nói thẳng thừng.
"Nhưng hợp đồng đã được ký rồi," Do-hyun nói, giọng điệu kiên quyết. "Đây là một hợp đồng béo bở, và nó sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho hình ảnh của em. Hơn nữa, em biết rõ tính cách của chủ tịch. Ông ấy sẽ không chấp nhận lời từ chối nào đâu."
Ji-woo thở dài. Cô biết Do-hyun nói đúng. Chủ tịch công ty là một người đàn ông quyền lực và độc đoán. Một khi ông ta đã quyết định điều gì, sẽ không có ai có thể thay đổi được.
"Vậy là em sẽ phải làm việc với cô ta sao?" Ji-woo hỏi, giọng điệu đầy vẻ bất mãn.
"Đúng vậy," Do-hyun xác nhận. "Và em phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình. Đừng để bất kỳ tin đồn nào ảnh hưởng đến công việc."
Ji-woo không nói gì nữa. Cô nhìn vào gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình – một nữ diễn viên hoàn hảo, lạnh lùng, và dường như không có cảm xúc. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô cảm thấy một sự xáo trộn lạ lùng. Cô không biết liệu sự hợp tác này sẽ mang lại điều gì, nhưng cô có một linh cảm rằng cuộc sống của cô sẽ không còn yên bình như trước nữa.
Trong khi đó, Ha-rin đang ăn mừng chiến thắng cùng Jin-ah và các thành viên trong ê-kíp của mình. Tiếng cười nói rộn ràng, không khí vui vẻ. Nhưng trong lòng Ha-rin, hình ảnh Moon Ji-woo vẫn hiện hữu. Cô không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc Ji-woo đã đỡ lấy mình. Một hành động nhỏ, nhưng lại mang một ý nghĩa lớn đối với một tân binh như cô.
"Ha-rin, em có biết không?" Jin-ah đột nhiên lên tiếng, phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. "Công ty vừa nhận được một lời đề nghị quảng cáo lớn. Thương hiệu X muốn em và Moon Ji-woo cùng làm gương mặt đại diện cho chiến dịch mới của họ."
Ha-rin sững sờ. "Tiền bối Moon Ji-woo sao?"
"Đúng vậy," Jin-ah gật đầu. "Có vẻ như khoảnh khắc trên sân khấu đã tạo ra hiệu ứng rất tốt. Họ muốn tận dụng điều đó."
Ha-rin cảm thấy một cảm giác lẫn lộn. Vui mừng vì một cơ hội lớn như vậy, nhưng cũng lo lắng khi phải làm việc với một người như Moon Ji-woo. Cô ấy quá hoàn hảo, quá xa cách. Ha-rin không biết liệu mình có thể hòa hợp với một người như vậy không.
"Em… em có thể làm được không?" Ha-rin hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.
Jin-ah mỉm cười. "Tất nhiên rồi. Đây là một cơ hội vàng. Em sẽ học được rất nhiều điều từ tiền bối Ji-woo. Cứ là chính em thôi, và mọi chuyện sẽ ổn."
Ha-rin gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng khuyết đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm Seoul. Cô không biết rằng, vầng trăng ấy đang chứng kiến sự khởi đầu của một câu chuyện tình yêu đầy thử thách, một câu chuyện sẽ mãi mãi thay đổi cuộc đời của cô và Moon Ji-woo.
Họ không biết rằng, khoảnh khắc định mệnh trên sân khấu ấy chỉ là khởi đầu cho một hành trình đầy chông gai, nơi ánh hào quang và bóng tối sẽ đan xen, nơi tình yêu sẽ phải đấu tranh để tìm thấy ánh sáng của riêng mình.