Văn phòng của Thương hiệu X, một tập đoàn mỹ phẩm và thời trang cao cấp hàng đầu Hàn Quốc, sáng bừng trong ánh đèn studio. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Hôm nay là buổi họp đầu tiên để thảo luận về chiến dịch quảng cáo "Định Hình Tương Lai" – dự án đã bất ngờ đưa Moon Ji-woo và Jung Ha-rin xích lại gần nhau, dù cả hai đều không hề mong muốn.
Moon Ji-woo đến sớm mười lăm phút. Đó là thói quen của cô. Luôn đúng giờ, luôn chuẩn bị kỹ lưỡng, luôn hoàn hảo. Cô mặc một bộ suit màu kem thanh lịch, mái tóc buông xõa tự nhiên nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Vừa bước vào phòng họp, cô đã thu hút mọi ánh nhìn. Ji-woo ngồi vào chiếc ghế đối diện với màn hình chiếu, đặt tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn lên bàn. Cô lướt qua những gương mặt quen thuộc của đội ngũ marketing và sáng tạo của Thương hiệu X, gật đầu chào xã giao. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc ghế trống bên cạnh mình, nơi Jung Ha-rin sẽ ngồi.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp mở ra, và Jung Ha-rin bước vào, theo sau là quản lý Lee Jin-ah. Ha-rin mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần jeans rách gối và giày sneakers. Mái tóc màu hạt dẻ được búi cao lộn xộn, vài sợi tóc con rủ xuống quanh mặt. Cô trông trẻ trung, năng động, và có phần hơi… phóng khoáng so với không khí trang trọng của buổi họp. Ha-rin nở một nụ cười tươi rói, cúi đầu chào mọi người.
"Xin lỗi, em đến muộn một chút ạ!" Ha-rin nói, giọng điệu có chút hụt hơi. Cô vừa phải kết thúc lịch trình ghi âm cho bài hát mới.
Ji-woo khẽ nhíu mày. Cô không thích sự thiếu chuyên nghiệp. Đến muộn, dù chỉ vài phút, cũng là một điều không thể chấp nhận được trong từ điển của cô. Cô liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: đúng ba phút.
Ha-rin ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ji-woo. Cô cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ phía tiền bối, và một cảm giác ngượng ngùng len lỏi. "Chào tiền bối," cô khẽ nói.
Ji-woo chỉ gật đầu nhẹ, không đáp lại. Cô không nói thêm lời nào, mà tập trung vào màn hình chiếu, nơi giám đốc marketing đang bắt đầu phần trình bày về ý tưởng chiến dịch.
Buổi họp diễn ra trong gần hai tiếng đồng hồ. Giám đốc marketing say sưa nói về tầm nhìn, thông điệp, và mục tiêu của chiến dịch "Định Hình Tương Lai". Ông nhấn mạnh rằng họ muốn một hình ảnh vừa sang trọng, đẳng cấp (như Ji-woo), vừa trẻ trung, đổi mới (như Ha-rin). Sự kết hợp của hai người sẽ tạo nên một làn gió mới, thu hút cả đối tượng khách hàng trung thành lẫn giới trẻ.
Ji-woo lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng ghi chú vào tập tài liệu của mình. Cô đặt ra những câu hỏi sắc bén, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về marketing và hình ảnh thương hiệu. Cô không chỉ là một người mẫu hay diễn viên, mà còn là một đối tác chuyên nghiệp, có khả năng phân tích và đóng góp ý kiến mang tính xây dựng.
Trong khi đó, Ha-rin ngồi cạnh, cố gắng theo kịp những thuật ngữ chuyên ngành và những con số phức tạp. Cô không giỏi về mảng kinh doanh hay marketing. Cô chỉ quan tâm đến việc làm sao để thể hiện cảm xúc và thông điệp qua âm nhạc và hình ảnh. Thỉnh thoảng, cô lại nhìn sang Ji-woo, ngưỡng mộ sự điềm tĩnh và chuyên nghiệp của tiền bối. Ji-woo dường như có thể nắm bắt mọi thứ một cách dễ dàng, và đưa ra những nhận xét thông minh.
Khi buổi họp kết thúc, giám đốc marketing nhìn Ji-woo và Ha-rin. "Chúng tôi rất mong chờ sự hợp tác của hai cô. Đây sẽ là một chiến dịch mang tính biểu tượng."
Ji-woo đứng dậy, cúi chào lịch sự. "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Ha-rin cũng đứng dậy, cười tươi. "Vâng, em cũng rất mong chờ được làm việc với mọi người ạ!"
Sau buổi họp, Do-hyun và Jin-ah nán lại để trao đổi thêm với đội ngũ của Thương hiệu X, còn Ji-woo và Ha-rin được dẫn đến phòng thử đồ để chuẩn bị cho buổi chụp hình concept đầu tiên vào chiều nay.
Phòng thử đồ rộng rãi, với hàng loạt trang phục được treo gọn gàng trên giá. Stylist chính, một người đàn ông trung niên với phong cách thời trang độc đáo, đang chờ sẵn.
"Chào hai cô!" Stylist Lee Min-jun nói với vẻ mặt hớn hở. "Tôi đã chuẩn bị rất nhiều trang phục tuyệt vời cho buổi chụp hình hôm nay. Đây sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thanh lịch và cá tính."
Ji-woo nhìn lướt qua các bộ trang phục. Hầu hết đều là những thiết kế cao cấp, sang trọng, đúng với phong cách của cô. Nhưng cô cũng thấy vài bộ có màu sắc rực rỡ và kiểu dáng phá cách hơn, có lẽ là dành cho Ha-rin.
"Jung Ha-rin, cô sẽ thử bộ này trước," Min-jun chỉ vào một chiếc váy lụa màu xanh cobalt, thiết kế bất đối xứng. "Nó sẽ làm nổi bật cá tính của cô."
Ha-rin gật đầu, cầm lấy chiếc váy và đi vào phòng thử đồ.
Ji-woo đứng đó, chờ đợi. Cô không thích phải chờ đợi. Cô thích mọi thứ diễn ra theo đúng lịch trình đã định. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn sang phòng thử đồ.
Mười phút sau, Ha-rin bước ra. Chiếc váy xanh cobalt tôn lên làn da trắng và vóc dáng mảnh mai của cô, nhưng có vẻ như cô không thoải mái lắm. Cô cứ kéo kéo vạt váy, rồi lại chỉnh lại cổ áo.
"Thế nào?" Min-jun hỏi, xoay quanh Ha-rin để ngắm nghía. "Tuyệt vời! Nó làm nổi bật vẻ đẹp hiện đại của cô."
Ha-rin cười gượng. "Nó hơi… rườm rà một chút ạ."
Ji-woo khẽ nhíu mày. "Cô không thoải mái sao?"
Ha-rin gật đầu. "Vâng. Em quen mặc những bộ đồ thoải mái, năng động hơn."
Min-jun có vẻ hơi thất vọng. "Nhưng đây là concept của chiến dịch. Chúng ta cần sự phá cách."
"Tôi nghĩ cô ấy nên chọn một bộ khác," Ji-woo đột nhiên lên tiếng. "Nếu người mẫu không thoải mái với trang phục, họ sẽ không thể thể hiện tốt nhất thần thái của mình."
Min-jun và Ha-rin đều ngạc nhiên nhìn Ji-woo. "Nhưng… đây là thiết kế độc quyền," Min-jun nói.
"Vẫn có thể thay đổi," Ji-woo nói một cách dứt khoát. "Chiến dịch này cần sự tự nhiên. Nếu Ha-rin không cảm thấy tự nhiên trong bộ này, thì nó sẽ không đạt hiệu quả." Cô quay sang Ha-rin. "Cô có muốn thử bộ vest trắng kia không? Tôi nghĩ nó sẽ hợp với phong cách của cô hơn." Ji-woo chỉ vào một bộ vest trắng được thiết kế khá năng động, có vẻ giống với bộ Ha-rin đã mặc trong lễ trao giải.
Ha-rin nhìn bộ vest, mắt sáng lên. "Vâng! Em rất thích bộ đó ạ!"
Min-jun có vẻ lưỡng lự, nhưng trước khí chất của Ji-woo, anh ta không thể từ chối. "Được rồi… vậy cô thử bộ đó xem sao."
Ha-rin nhanh chóng vào thử bộ vest trắng. Khi cô bước ra, gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Bộ vest vừa vặn, tôn lên sự năng động và cá tính của cô. Ha-rin tự tin tạo dáng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Thấy chưa?" Ji-woo nói với Min-jun, ánh mắt đầy vẻ tự tin. "Sự thoải mái sẽ tạo nên thần thái."
Min-jun gật gù. "Cô nói đúng, Ji-woo. Trông cô ấy tự nhiên hơn rất nhiều."
Ha-rin nhìn Ji-woo, trong lòng dâng lên một cảm giác biết ơn. Cô không ngờ Ji-woo lại giúp đỡ mình như vậy. Cô nghĩ rằng Ji-woo là một người lạnh lùng và khó tính, nhưng có lẽ cô đã sai.
Buổi chụp hình bắt đầu. Đầu tiên là những bức ảnh riêng của từng người. Ji-woo thể hiện sự chuyên nghiệp đỉnh cao. Cô không cần đạo diễn phải hướng dẫn quá nhiều. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng góc nghiêng đều toát lên vẻ sang trọng, lạnh lùng và đầy cuốn hút. Cô là một nghệ sĩ thực thụ, có thể điều khiển cơ thể và biểu cảm của mình một cách hoàn hảo.
Đến lượt Ha-rin. Cô cũng có một thần thái riêng, đầy năng lượng và sức sống. Cô không diễn, mà là sống với từng khung hình. Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, và những chuyển động tự nhiên của cô mang đến một làn gió mới cho buổi chụp. Tuy nhiên, đôi khi cô vẫn còn hơi lúng túng, không biết đặt tay ở đâu hay nhìn vào đâu.
"Ha-rin, nhìn vào ống kính! Mạnh mẽ hơn nữa!" Đạo diễn chụp ảnh liên tục nhắc nhở.
Ji-woo đứng bên cạnh, quan sát. Cô thấy Ha-rin có tiềm năng, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Cô nhớ lại những ngày đầu mình mới bước chân vào nghề, cũng từng lúng túng như vậy.
Sau đó là phần chụp đôi. Đây mới là phần thử thách thực sự. Ji-woo và Ha-rin đứng cạnh nhau, theo sự sắp xếp của đạo diễn.
"Ji-woo, cô đặt tay lên vai Ha-rin," đạo diễn hướng dẫn. "Ha-rin, cô nhìn vào Ji-woo, ánh mắt ngưỡng mộ."
Ji-woo làm theo, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên vai Ha-rin. Ha-rin cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Cô cố gắng nhìn vào Ji-woo với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng lại cảm thấy hơi gượng gạo.
"Không được! Không có cảm xúc!" Đạo diễn hét lên. "Hai cô là biểu tượng của thế hệ mới! Phải có sự kết nối! Hãy nhìn vào mắt nhau! Cảm nhận năng lượng của đối phương!"
Cả Ji-woo và Ha-rin đều cảm thấy khó xử. Ji-woo không quen với việc thể hiện cảm xúc thân mật trước ống kính, đặc biệt là với một người cô không mấy quen thuộc. Còn Ha-rin thì quá ngượng ngùng khi phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Ji-woo.
"Ji-woo, cô hãy nhìn Ha-rin bằng ánh mắt dịu dàng hơn," đạo diễn nói. "Ha-rin, cô hãy nở một nụ cười ấm áp hơn."
Ji-woo cố gắng thay đổi biểu cảm, nhưng vẻ lạnh lùng dường như đã ăn sâu vào cô. Ha-rin cũng cố gắng cười, nhưng nụ cười lại trở nên cứng nhắc.
"Thôi được rồi!" Đạo diễn thở dài. "Chúng ta nghỉ giải lao mười lăm phút. Hai cô hãy trò chuyện với nhau một chút, tìm hiểu về đối phương, để có thể tạo ra sự kết nối tốt hơn."
Ji-woo và Ha-rin bước ra khỏi bối cảnh chụp, đi về phía khu vực nghỉ ngơi. Không khí giữa họ vẫn còn gượng gạo.
"Tiền bối…" Ha-rin bắt đầu, nhưng không biết nói gì tiếp theo.
Ji-woo ngồi xuống ghế, cầm lấy một chai nước. "Cô không cần phải gượng ép," cô nói, giọng điệu vẫn điềm tĩnh. "Chỉ cần là chính mình thôi."
"Nhưng… em không biết phải làm thế nào để thể hiện sự kết nối," Ha-rin nói. "Tiền bối quá hoàn hảo, em cảm thấy hơi áp lực."
Ji-woo nhìn Ha-rin. "Hoàn hảo không có nghĩa là không có cảm xúc." Cô dừng lại một chút. "Cô có thể nói cho tôi nghe về âm nhạc của cô không?"
Ha-rin ngạc nhiên. Cô không ngờ Ji-woo lại hỏi về điều đó. "À… em… em thường viết nhạc dựa trên những trải nghiệm của bản thân, những cảm xúc thật sự. Em muốn âm nhạc của mình chạm đến trái tim người nghe."
"Vậy sao?" Ji-woo nói, ánh mắt thoáng qua một chút tò mò. "Cô có thể hát một đoạn không?"
Ha-rin hơi bất ngờ trước lời đề nghị này. Cô ngập ngừng một lát, rồi quyết định thử. Cô khẽ ngân nga một đoạn trong bài hát mới của mình, một giai điệu nhẹ nhàng, đầy cảm xúc về sự cô đơn và hy vọng. Giọng hát của cô trong trẻo, ấm áp, và đầy nội lực, khác hẳn với vẻ ngoài năng động, có chút nổi loạn của cô.
Ji-woo lắng nghe một cách chăm chú. Ánh mắt cô dịu đi một chút. Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng hát của Ha-rin, một thứ cảm xúc mà cô đã lâu không còn thấy trong giới giải trí này.
"Cô hát hay lắm," Ji-woo nói khi Ha-rin kết thúc. "Rất chân thật."
Ha-rin mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. "Cảm ơn tiền bối. Em… em cũng rất ngưỡng mộ diễn xuất của tiền bối. Đặc biệt là trong bộ phim 'Mặt Nạ Đêm'. Ánh mắt của tiền bối thực sự có hồn."
Ji-woo khẽ gật đầu. Đó là một trong những bộ phim mà cô tâm đắc nhất. "Diễn xuất cũng giống như âm nhạc. Phải đặt cảm xúc thật vào đó."
"Nhưng tiền bối luôn trông rất lạnh lùng," Ha-rin nói, có chút tò mò. "Làm sao tiền bối có thể thể hiện nhiều cảm xúc như vậy trên màn ảnh?"
Ji-woo nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt. "Đó là một phần của công việc," cô nói, giọng điệu xa xăm. "Phải học cách tách biệt cảm xúc thật và cảm xúc trên màn ảnh."
Ha-rin cảm thấy có một sự cô đơn ẩn chứa trong câu nói đó. Cô nhìn Ji-woo, và lần đầu tiên, cô thấy được một chút gì đó mong manh đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo kia.
"Đến giờ rồi!" Đạo diễn chụp ảnh gọi. "Chúng ta tiếp tục thôi!"
Ji-woo và Ha-rin trở lại bối cảnh. Lần này, khi họ đứng cạnh nhau, không khí đã bớt gượng gạo hơn một chút. Ha-rin nhớ lại lời nói của Ji-woo về sự chân thật trong cảm xúc. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Ji-woo.
Ji-woo cũng nhìn lại Ha-rin. Cô thấy sự nhiệt huyết và chân thành trong đôi mắt ấy. Cô nhớ lại giọng hát ấm áp của Ha-rin. Có lẽ, cô có thể thử buông bỏ lớp vỏ bọc của mình một chút.
"Ji-woo, cô đặt tay lên eo Ha-rin," đạo diễn hướng dẫn. "Ha-rin, cô nghiêng đầu nhẹ vào vai Ji-woo."
Ji-woo làm theo. Bàn tay cô chạm vào eo Ha-rin. Ha-rin cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ cái chạm đó. Cô khẽ nghiêng đầu vào vai Ji-woo, cảm nhận được mùi hương nước hoa quen thuộc.
Lần này, ánh mắt của họ đã có sự kết nối. Ji-woo không còn quá lạnh lùng, mà ánh mắt cô dịu đi, có chút suy tư. Ha-rin cũng không còn quá ngượng ngùng, mà nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy tin cậy.
"Đúng rồi! Tuyệt vời!" Đạo diễn chụp ảnh reo lên. "Chính là nó! Sự kết nối! Sự hòa quyện!"
Những bức ảnh tiếp tục được chụp. Càng về sau, Ji-woo và Ha-rin càng trở nên tự nhiên hơn khi đứng cạnh nhau. Họ thậm chí còn có thể cười đùa nhẹ nhàng giữa các cảnh quay.
Khi buổi chụp hình kết thúc, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng có chút hài lòng.
"Hôm nay làm tốt lắm, hai cô," Min-jun nói. "Tôi nghĩ chúng ta đã có những bức ảnh tuyệt vời."
Ji-woo gật đầu. "Cảm ơn mọi người."
Ha-rin cúi chào. "Cảm ơn mọi người đã vất vả ạ!"
Trên đường về, Ha-rin không ngừng nghĩ về Ji-woo. Cô ấy không chỉ là một nữ thần lạnh lùng, mà còn là một người chuyên nghiệp, tinh tế, và có một góc khuất đầy bí ẩn. Cô đã nhìn thấy một phần của Ji-woo mà ít ai có thể thấy.
Trong khi đó, Ji-woo ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghĩ về Ha-rin. Cô ấy ồn ào, có chút bốc đồng, nhưng lại rất chân thành và có một giọng hát đầy cảm xúc. Cô ấy khác hẳn với những người mà Ji-woo từng gặp trong giới giải trí này.
Cô nhớ lại cái chạm tay của Ha-rin khi cô đỡ cô ấy trên sân khấu, và cái chạm nhẹ nhàng khi cô đặt tay lên eo Ha-rin trong buổi chụp hình. Một cảm giác lạ lẫm, không phải là sự khó chịu, mà là một sự tò mò nhẹ nhàng.
"Chủ tịch rất hài lòng với buổi chụp hôm nay," Do-hyun nói, phá vỡ sự im lặng. "Ông ấy nói rằng hai em đã tạo ra một 'phản ứng hóa học' tuyệt vời."
Ji-woo không nói gì. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng khuyết đã bắt đầu xuất hiện trên bầu trời đêm. Cô không biết rằng, những "va chạm" đầu tiên này chỉ là khởi đầu cho một mối quan hệ phức tạp và sâu sắc hơn nhiều, một mối quan hệ sẽ định hình lại cuộc đời của cả hai.