Minh viễn thầm than. Quả thực, bầu trời tháng 5 vào lúc 12 giờ 50 phút trưa nóng không tưởng. Cái oi bức len lỏi qua từng lớp áo, hun nóng cả đầu gối khiến cậu cảm giác như đang bị thiêu cháy.
Cậu hối hận—hối hận vì đã chọn đi con đường bê tông thẳng từ nhà đến trường thay vì rẽ sang đường đất. Cái nóng hầm hập này hẳn là từ mặt đường bốc lên.
"Ít nhất nếu đi đường đất, có lẽ sẽ không nóng đến mức này..."
Nhưng hối hận cũng đã muộn. Hiện tại đã là 13 giờ 20 phút, nếu quay lại, cậu chắc chắn sẽ trễ học. Minh Viễn tự nhủ, từ hôm nay cho đến mùa đông năm sau, cậu nhất định sẽ từ mặt con đường này.
Vừa đi, cậu vừa quan sát xung quanh. Dù đây là con đường cậu đã đi đi, đi lại suốt hai năm, nhưng mỗi lần ngang qua, cậu đều chăm chú nhìn ngắm như thể đang kiếm tìm điều gì đó mới mẻ. Trong cái khung cảnh quen thuộc đến nhàm chán này, cậu vẫn mong một ngày nào đó, cuộc đời mình sẽ xuất hiện một điều đặc biệt.
Và rồi...
Đột nhiên, Minh Viễn thấy một người.
Một chiếc xe điện giống hệt. Dáng ngồi giống hệt. Cái cặp giống hệt.
Và...
"Ồ, chiếc mũ bảo hiểm của hắn màu đen!"
Trong lòng cậu bỗng nổi lên một sự thích thú khó tả. Một người giống hệt mình, chỉ khác mỗi màu mũ bảo hiểm?
"Trí kỷ! Đây chắc chắn là tri kỷ của mình rồi! Số phận đã sắp xếp cho cậu ấy xuất hiện trước mặt mình!"
Minh Viễn đột nhiên mơ màng. Trong đầu cậu, ít nhất hàng trăm viễn cảnh đang xoay vần.
"Ngã tư sắp tới, mình nhất định phải bắt chuyện!"
Cậu tự nhủ, và chẳng bao lâu, ngã tư đã hiện ra. Trùng hợp thay, đèn giao thông vừa chuyển đỏ.
"Haha! Quả nhiên ông trời cũng muốn mình có thêm một tri kỷ rồi!"
Mừng thầm, nhưng vẫn giữ tốc độ đều đặn, Minh Viễn tiến lại gần người bạn học rất giống mình kia. Khoảng cách chỉ còn 5 mét, thì bỗng nhiên, người đó quay đầu lại.
Minh Viễn vui vẻ giơ tay chào, nhưng ngay khi cánh tay cậu nâng lên một nửa, mặt cậu bỗng trở nên nghiêm trọng.
Giống... rất giống. Không... "giống" không đủ để diễn tả.
Y hệt.
Thực sự là y hệt.
Dù khuôn miệng có đôi chút khác, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt, từng hàng lông mi, chân mày, thậm chí cả cặp kính kia nữa...
Cái này... cái này—
Trong lòng Minh Viễn đã có đáp án, nhưng nó khiến cậu kinh hãi đến mức bật thốt lên giữa đám đông:
"Song tru... song trun... SÒNG TRÙNG!"Trong tích tắc, cơ thể Minh Viễn mất kiểm soát. Cậu cảm thấy mình nghiêng sang một bên—rồi bịch! Cơ thể cậu ngã sang phải, nửa thân va mạnh xuống mặt đường.
Đầu óc quay cuồng. Bụi đường tung tóe. Nửa phần thân bị ngã truyền đến một cảm giác ê ẩm khó tả.
Minh Viễn cố gắng định thần lại. Một giây sau...
"A!" Một tiếng rên đau đớn bật ra.
Mọi người xung quanh nhanh chóng tiến lại giúp đỡ. Vài người nâng chiếc xe đạp điện đang đè lên người cậu, vài người khác thì đỡ cậu đứng dậy.
Nhưng từ đầu đến cuối, Minh Viễn không hề rời mắt khỏi kẻ kia.
Kẻ mà cậu cho là song trùng của mình.
Đối với một kẻ nghiện phim ảnh, truyện tranh và hoạt hình kinh dị như Minh Viễn, khái niệm song trùng đã quá quen thuộc—những bóng hình y hệt ta, xuất hiện trong phim kinh dị như một điềm báo chẳng lành.
"Hắn đến đây để cướp đi danh tính và cuộc sống của mình sao?"
Suy nghĩ ấy làm cậu hoảng hốt.
Nhưng trái với tưởng tượng của Minh Viễn, kẻ trước mặt không hề có bất cứ động thái nào.
Hắn chỉ đứng đó. Nhìn chằm chằm. Đôi đồng tử đen ngòm. Một nụ cười mỉm.
Chậm rãi, hắn phủi đi bụi bặm trên người mình.
Minh Viễn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ lúc cậu ngã xe cho đến bây giờ, vẻ mặt kẻ kia không hề thay đổi dù chỉ một chút. Nụ cười mỉm đó vẫn giữ nguyên. Đôi mắt nhìn chằm chằm—thậm chí không hề chớp lấy một lần.
Kỳ lạ hơn nữa...
Dường như không một ai xung quanh để ý đến hắn.
Hai người giống hệt nhau đứng đối diện. Một người duy trì nụ cười quỷ dị. Một người thì sợ hãi hiện rõ trên mặt.
Vậy mà không có một ai nhìn hắn—chỉ nhìn Minh Viễn, với ánh mắt như nhìn kẻ điên.
"Thật kỳ lạ... Quá kỳ lạ... Chẳng lẽ bọn họ không thấy hắn sao?"
Đúng lúc này, kẻ kia đột nhiên mở miệng.
Giọng hắn bình tĩnh mà trầm ổn.
"Yo, xin chào."
Minh Viễn sững sờ trong giây lát rồi bật phản ứng:
"Mày... mày là cái mẹ gì?"
Hắn nhếch môi:
"Ha. Tao là mày."
Câu trả lời khiến Minh Viễn trầm mặc.
"Tên này toàn trả lời không đúng trọng tâm..."
Suy nghĩ thoáng qua, Minh Viễn hạ giọng hỏi:
"Mày muốn gì?"
Không chút do dự, kẻ kia đáp ngay:
"Tao muốn nói chuyện."
Rồi hắn chỉ vào quán nước ven đường, nhếch môi:
"Chúng ta ra kia nói chuyện đi. Tao biết mày có 20 nghìn trong túi, đúng không?"
Không để Minh Viễn có một giây ngập ngừng, hắn cười nhẹ, giọng chắc nịch:
"Rồi tao sẽ giải đáp thắc mắc của mày."
Nói xong, hắn thẳng chân chạy xe đến quán nước.
Không kịp suy nghĩ, Minh Viễn lập tức chạy theo.
"Uống gì?"
"Lấy cho cháu một ly trà đá."
"Còn cậu?"
"À... cho cháu một cốc cà phê đá."
Bị nhân viên phục vụ cắt ngang, Minh Viễn mới giật mình định thần lại.
"Ôi vãi... vậy mà mình bị hắn kéo đến mà không chút nghi ngờ nào!"
Vừa nghĩ, ánh mắt cậu theo thói quen nhìn lên đồng hồ treo ở quán—1 giờ 30 phút rồi!
Đã trễ học!
Nhưng sự quan tâm đó chỉ kéo dài vài giây, vì ngay lúc này, kẻ kia lại lên tiếng:
"Vậy, mày muốn hỏi câu nào trước?"
Nghe thấy câu hỏi, chuyện đi học muộn lập tức bị Minh Viễn quẳng ra sau đầu.
Cậu trầm ngâm, suy nghĩ. Có quá nhiều điều cần hỏi.
Nhắm mắt lại để bình tĩnh, cậu cố xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
Rồi cậu mở mắt, ánh nhìn sắc bén hơn.
"Mày là ai?"
Kẻ kia đối diện ánh mắt của Minh Viễn. Không chút nao núng, hắn nói:
"Tao là mày. Về điểm này, tao không nói dối."
Rồi hắn nghiêng đầu, chậm rãi nói tiếp:
"Trước hết, tao không phải là song trùng gì cả. Tao là người sống—người sống 100%."
Hắn nhấc ly trà đá vừa gọi, uống ừng ực một mạch đến hết nửa cốc, rồi nói tiếp:
"Tao là mày—ở một chiều không gian khác."
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào mắt Minh Viễn, chờ đợi phản ứng của cậu.
Trong đầu Minh Viễn, những lời nói đó đang quay cuồng.
Cậu bám vào một số từ quan trọng.
"Không nói dối."
"Chiều không gian song song."
"Không phải là song trùng."
Không chần chừ lâu, Minh Viễn tiếp tục hỏi:
"Vậy mày đến đây để làm gì?"
Vừa nghe câu hỏi này, lần đầu tiên Minh Viễn thấy ánh mắt kẻ kia lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Cậu thầm suy đoán—có lẽ đây là câu hỏi quan trọng với hắn.
Hắn chỉ mất vài giây suy nghĩ, rồi đáp ngắn gọn:
"Tao đến đây để sống."
"Để sống???"
Hàng trăm dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Minh Viễn.
Cậu đã dự đoán qua hàng chục câu trả lời... nhưng "Sống"?
Là sao?
Minh Viễn chửi thầm:
"Con mẹ nó... cái thằng này là mình thật à? Mình có nói vòng vo như vậy bao giờ đâu!"
Không để tâm đến vẻ mặt khó chịu của Minh Viễn, kẻ kia lại nâng ly trà đá lên.
Ầm! Một giây sau, ly trà đá hết sạch, không còn một giọt.
Rồi hắn ngồi đó, chờ đợi.
Đến lúc này, Minh Viễn hoàn toàn thất vọng.
Cậu im lặng một giây.
Cuối cùng, chán nản hỏi:
"Vậy, mày nói cho tao tất cả những câu này để làm cái gì vậy?"
Kẻ kia trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Đây là vì bản thân tao. Cũng là vì bọn mày."
"Bọn mày???"
Ngay lập tức, Minh Viễn bám lấy từ khóa trong câu trả lời của hắn.
"Đúng. Bọn mày."
Vừa dứt lời, tên kia đột nhiên đứng bật dậy, rút tờ 10 nghìn trong túi quần.
Sau đó, hắn vạch cổ tay áo đồng phục học sinh, để lộ một chiếc đồng hồ kim đắt tiền.
Minh Viễn để ý hắn chăm chú nhìn vào kim giây, nhưng vì chưa từng dùng đồng hồ kim, cậu không thể xác định được giờ hiện tại.
Cậu theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo ở quán—2 giờ 43 phút.
"Ồ... không ngờ lâu như vậy."
Minh Viễn không nghĩ rằng cuộc trò chuyện giữa cậu và kẻ kia lại kéo dài đến thế.
Không gian lặng đi.
Khi kim giây chỉ còn cách 45 phút khoảng hơn 20 giây, kẻ kia quay người lại, nhìn thẳng vào Minh Viễn, chậm rãi nói:
"Vậy... cuộc gặp của chúng ta đến đây thôi."
"Tao đã hoàn thành lời hứa với bọn mày rồi."
Nói rồi, hắn bước ra khỏi quán.
Cánh cửa mở ra, một cơn gió luồn qua, thổi ngang người Minh Viễn.
Đúng lúc ấy, từ ngoài vọng vào—
Tiếng còi xe tải rền rĩ.
Chói tai. Như muốn xé toạc màng nhĩ cậu.
Tiếng còi dai dẳng vang vọng khiến ánh mắt của Minh Viễn chợt sáng lên thần trí.
"Đi nhanh lên!"
"Mẹ mày bị mù à?"
"Đi! Đi! Cứ đứng đấy làm gì?!"
Tiếng chửi mắng dồn dập.
Tiếng còi xe inh tai nhức óc.
Bất giác, Minh Viễn đưa mắt nhìn quanh.
Bờ môi cậu run rẩy. Tay cậu mềm nhũn, không thể kiểm soát được.
Đôi mắt kinh hoàng như vừa nhìn thấy ma.
"Đây..."
"Đây là..."
"Đây là..."
"LÀ NGÃ TƯ VỪA NÃY!!!"
Minh Viễn hét lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu không biết bằng cách nào, nhưng bằng một cách nào đó, cậu đã tấp vào lề đường.
Nhưng đầu óc vẫn chưa hết bàng hoàng.
Trong lòng cậu, một nỗi kinh hoàng trỗi dậy.
"Chẳng lẽ... mình điên rồi??"
"Vừa rồi là sao?"
"Sao mình vừa ở quán nước giây trước..."
"Vậy mà giây sau đã ở ngã tư đường rồi??"
Cùng lúc đó, Minh Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ở quán sửa xe ven đường.
1 giờ 31 phút.
"Không thể nào... Không thể!"
Khi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, nét kinh hoàng trên mặt cậu hiện rõ từng chút một.
Nếu có đạo diễn Hollywood nào thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tuyển thẳng cậu vào vai chính.
"Đến cả thời gian cũng quay ngược lại..."
Đến lúc này rồi, Minh Viễn đã hoàn toàn không còn quan tâm đến chuyện đi học.
Đầu óc cậu hỗn loạn.
Sắc mặt cậu trắng bệch—không còn một chút huyết sắc.