Chap 94 Ngày 2.2

Ở một góc gần cuối lớp, ba đứa con trai đang tụ lại.

 

Một thằng mặc áo sơ mi trắng, tóc bổ luống, kính gọng đen — Thằng thư sinh.

Một đứa khác đeo đồng hồ mạ vàng, áo phông hàng hiệu, cặp da to tướng — Thằng nhà giàu.

Và đứa cuối, tóc vuốt dựng, da sáng, nụ cười luôn hé — Thằng đẹp mã.

 

“Ê cu, còn đau không?”

Thằng thư sinh hỏi, chỉ vào cánh tay thằng nhà giàu.

 

“Đau như chó! Mẹ nó chứ, thằng Minh Viễn nó nện quả kinh vãi.”

Thằng nhà giàu rít lên, rồi lôi từ trong cặp ra... một hòn đá tròn tròn như viên sỏi to.

 

Cậu ta bắt đầu chà nó lên cánh tay mình, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

 

“Ow... mẹ nó, biết thế đo mua cái gói thuốc nổ kia.

Tiền mất tật mang, đúng nghĩa.”**

 

Thằng thư sinh nhìn cái hòn đá, nghiêng đầu:

 

“Ủa… cái quái gì vậy? Mày đang làm phép trừ tà à?”

 

Từ đầu bàn bên kia, thằng đẹp mã đang tám chuyện bỗng khựng lại.

Ánh mắt nó lia như tia laser, bắt được hình ảnh hòn đá trong tay thằng nhà giàu.

 

Mắt nó sáng rực.

 

“Khoan... cái đó là gì vậy?”

 

Nó phóng qua chỗ hai đứa kia với tốc độ như bị buff tốc độ.

Đôi mắt long lanh như đèn pha ô tô.

 

“Cho tao xem với!!”

 

Cảnh tượng bắt đầu hỗn hơn.

Một hòn đá, ba thằng trai, và có vẻ như… mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.

 

“Không được! Đm, cái này đo phải đồ chơi của mày!”**

Thằng nhà giàu bật dậy, giơ cao tay cầm hòn đá, ánh mắt gắt như sắp đấm ai tới gần.

 

“Mẹ… anh em với nhau mà sao ích kỷ thế!

Cho bố mày xem phát nào!”

Thằng đẹp mã không nói nhiều, lao tới.

Nó bật người nhảy lên, cố với lấy viên đá đang giơ cao... nhưng tiếc thay, chiều cao không ủng hộ.

 

“Ồ... giờ tao mới để ý, cái đó là gì vậy?”

Thằng thư sinh vẫn ngồi im, tay chống cằm, giọng đều đều đúng kiểu “mọi thứ đều nằm trong tính toán”.

 

Thằng nhà giàu liếc qua, hậm hực hạ giọng:

 

“Có gì đâu. Đá cẩm thạch thôi.”

“Ông già tao thấy tao bị sưng tay, mua cái này bảo chườm lên cho đỡ.”

 

“… HẢ???”

Thằng thư sinh đập bàn.

“Mày nói cái gì?? Nói lại cho bố nghe xem nào??”

 

Thằng đẹp mã đứng kế bên cũng đơ mất vài giây.

 

Thằng nhà giàu nhún vai, đáp tỉnh bơ:

 

“Đá cẩm thạch mà. Có vấn đề gì không?”

 

“…Chỉ là đá cẩm thạch thôi à?”

Thằng thư sinh lặp lại, giọng như bị rút hết linh hồn.

 

Rồi nó bật cười, một nụ cười nhăn nhúm đầy thất vọng, pha chút đau thương:

 

“Tao tưởng mày cầm đồ thần kỳ gì chứ…

Ai dè…”

 

Bầu không khí từ căng thẳng chuyển sang... một sự yên lặng trống rỗng.

Ba đứa nhìn nhau.

Hòn đá nằm giữa như một bi kịch nhỏ của tuổi học trò bị lừa bởi sự tưởng tượng.

 

“Con mẹ nhà mày, cho bố xem cái đá tí coi!”

Thằng đẹp mã hùng hổ bước tới, mắt vẫn dán chặt vào viên đá như bị thôi miên.

 

“Tao bảo đo là đo.

Giờ mày quỳ xuống gọi bố thì tao đưa.”

Thằng nhà giàu nhướng mày, giơ tay cầm hòn đá cao lên, giọng khệnh khạng.

 

“Đm mày…”

Thằng đẹp mã cạn lời, lao lên vài lần nữa mà chẳng tài nào với tới được.

Sau một hồi "bay nhảy vô ích", nó đành đầu hàng, đi về phía bàn thằng thư sinh.

 

“Bịch.”

Nó ngã vật xuống cái ghế gỗ như linh hồn vừa bị tước đoạt.

 

Thằng nhà giàu thấy vậy thì thở phào.

Nó thả lỏng cánh tay, hạ viên đá xuống, khuôn mặt giãn ra như vừa thoát một vụ cướp...

 

Nhưng rồi… đột ngột!

 

Soẹt!

 

Một bàn tay — nhanh đến nỗi gần như không thấy —

Lao tới từ phía sau, luồn xuyên qua khe tay thằng nhà giàu,

và trong nháy mắt…

 

Hòn đá biến mất.

 

“Ủa?”

Thằng nhà giàu đứng đơ.

Nó nhìn tay mình — trống trơn.

 

Nó quay trái quay phải.

Lật ngửa bàn tay, rồi úp xuống.

Rồi… lật lại lần nữa.

 

“Hả? Đâu rồi??”

Giọng nó run run, não đang buffer ở tốc độ 144p.

 

Bỗng — một giọng nói vang lên ngay sau lưng.

Bình thản. Lạnh lùng. Không gợn tí tội lỗi nào.

 

“Đẹp nhỉ.”

 

Thằng nhà giàu quay ngoắt lại.

 

Và…

 

Trạm Dạ.

Đứng đó.

Bình thản.

Tay cầm viên đá.

Đang ngắm nó dưới ánh đèn lớp học như đang soi kim cương thật.

 

“Ê…

Mày… cũng có một cái giống tao à?”

Thằng nhà giàu hỏi — với một vẻ mặt

ngố đến mức cả vũ trụ phải cạn lời.

 

Trạm Dạ vẫn cầm viên đá, nghiêng nghiêng xoay nhẹ như một nhà khảo cổ.

Không buồn ngước mắt, cậu chỉ đáp:

 

“Ừm… cũng gần giống.”

 

“Mà… khoan đã…”

Thằng nhà giàu sững người lại.

Ánh mắt nó bắt đầu nheo lại.

Não cuối cùng cũng… load xong dữ liệu.

 

“MẸ NÓ!

ĐÓ LÀ CỦA TAO MÀ!!!”

 

Nó chỉ thẳng vào hòn đá trong tay Trạm Dạ, gào lên như vừa phát hiện ra mình bị móc ví giữa ban ngày.

 

“ĐM!

TRẢ TAO!! MÀY!!”

Nó hùng hổ lao tới.

 

Nhưng Trạm Dạ…

Không hề nhìn nó.

 

Cậu chỉ đứng im, chăm chú ngắm viên đá trong lòng bàn tay.

Ánh mắt tập trung đến lạ.

 

“…”

Không phản ứng.

Không đùa giỡn.

Không lên giọng.

 

Chỉ có sự chăm chú đến mức quái đản.

 

Thằng nhà giàu sững lại, hơi khựng một chút.

Nó nhìn gương mặt Trạm Dạ — vốn lúc nào cũng có chút láu cá, nhưng giờ đây...

 

Trầm tĩnh.

Sắc lạnh.

Và… có chút nghi hoặc.

 

“Ê! Trả tao mày!!”

Thằng nhà giàu hầm hầm lao đến, tay với lấy hòn đá trong tay Trạm Dạ.

 

“Oww—!!”

Nó rú lên.

 

“MẸ MÀY CHÍ CƯƠNG!!

MÀY BỊ NGU À?!”

 

Trạm Dạ chẳng nói gì, chỉ nghiêng đầu cười.

Bàn tay trái của cậu nắm gọn lấy cổ tay phải của thằng nhà giàu — lực không lớn… nhưng vừa đủ chỗ sưng.

 

Cực hình.

 

“Từ từ, tao mượn tí thôi!

Tầm tiết 3 tao trả!!”

 

“Hả?

Đo! Tao không cho!!”**

Thằng nhà giàu cố giật tay lại, mặt mũi nhăn nhó.

 

Trạm Dạ cười tươi như hoa hướng dương.

Nhưng miệng cười bao nhiêu thì tay cậu… nắm chặt bấy nhiêu.

 

“Được chứ.”

Giọng cậu nhẹ như ru.

 

“KHÔNG!!!”

 

“Được không?”

Trạm Dạ nghiến răng, cố làm ra vẻ như đang “gồng tay lắm”, dù thật ra chưa xài 50% lực.

 

“ĐÉOOOOOO!!!”

Thằng nhà giàu gần phát khóc.

 

“Tụi mày ơi!!!

Giúp tao coi!!”

Nó la toáng về phía sau.

 

Nhưng…

Thằng thư sinh và đẹp mã chỉ khẽ liếc — rồi đồng loạt… bơ như chưa từng quen.

 

“Cho chừa cái tật thích khoe mẽ.”

“Không cho mượn, bị cướp cũng đáng.”

 

Hai thằng ấy vẫn giả vờ tám chuyện, mắt nhìn đi hướng khác, tai thì vểnh lên.

Phản bội không cần thông báo.

 

“MẸ LŨ VÔ ƠN!!!”

Thằng nhà giàu chửi như sấm, tay vẫn bị kẹp chặt.

 

“Được chứ?”

Trạm Dạ hỏi lần nữa, tay siết thêm một nấc.

 

“Đé—éo!”

 

“Được khônggg?”

Giọng cậu bắt đầu nghiến như đang cắn đá cuội.

Lực nắm siết đến mức... xương tay phát ra tiếng “rắc nhẹ” nghe như lời cảnh cáo.

 

“ĐƯỢC RỒI!!! TAO CHO!!!

THA CHO TAOOOO!!!”

Cuối cùng, thằng nhà giàu hét lên đầu hàng.

 

Trạm Dạ nghe thấy câu mình chờ, liền buông tay ngay lập tức.

Không nói gì thêm.

 

Ánh mắt cậu vẫn đặt vào hòn đá — như thể chuyện vừa rồi chỉ là giữa giờ giải lao.

 

“Vậy thì thôi… tao đi nhé.”

Trạm Dạ cười cười, giọng cố tỏ ra thân thiện như chưa từng bóp tay ai cả.

 

“Cút.”

Thằng nhà giàu gắt gỏng ngay lập tức, bóc trần luôn cái lớp giả nai mỏng dính đó.

 

Trạm Dạ nhún vai, quay đi tỉnh bơ như không có gì xảy ra.

Thằng nhà giàu ngồi phịch xuống ghế, gương mặt tràn đầy ấm ức.

Tay vừa xoa xoa chỗ sưng, miệng vừa rủa thầm:

 

“Mẹ nó… cái tay tao…”

 

“Ngu chưa con? Thế là mất nhé.”

Thằng đẹp mã không bỏ lỡ cơ hội, bước lại khịa như nghề chính.

Giọng nó đầy khiêu khích, mắt thì long lanh như tìm thấy content hot.

 

“Mày làm sao thế?”

Thằng thư sinh cũng chen vào, giữ đúng style đạo mạo fake, tỏ ra quan tâm lắm.

 

“MẸ TỤI MÀY!!!

TỪ NAY TAO ĐO CHƠI VỚI CÁI LŨ VÔ ƠN TỤI MÀY NỮA!!

CHO CHƠI ĐÃ RỒI GIỜ CƯ XỬ NHƯ NÀY HẢ???”**

 

Thằng nhà giàu lên cơn thịnh nộ.

Tay vẫn ôm chỗ sưng, miệng thì gào như bị tước danh dự.

 

Hai thằng kia nghe xong thì…

 

“Được, đo chơi đúng không?”**

“Ê đi thôi mày.”

“Đi!”

 

Cả hai quay lưng bỏ đi không một lần ngoảnh lại.

Đồng thanh. Gọn gàng. Như đã… chờ cơ hội này từ lâu.

 

“…Ơ?”

Thằng nhà giàu sững người.

Nó nói cho có thôi mà?? Tụi kia… đi thật á?

 

Nhưng dù hoang mang thế nào, nó cũng… không gọi lại.

Sĩ diện mà. Dù đau mấy thì vẫn phải làm màu.

 

Nó lặng lẽ quay sang bên kia lớp, nhìn quanh…

Rồi như bật lại mode “social butterfly”, nó gào lên:

 

“Ê Quân! Tao có cái này hay lắm nè!!”

 

Miệng vẫn còn méo, tay vẫn còn đau,

nhưng thằng nhà giàu đã tự tìm content mới để không cảm thấy… bị bỏ rơi.

 

Ở bên này, Trạm Dạ đang ngồi lặng lẽ ở một góc lớp.

Trong tay cậu, viên đá cẩm thạch lạnh ngắt.

Ánh sáng mờ hắt lên bề mặt nhẵn, phản chiếu đôi mắt trầm mặc của cậu.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào nó.

Không chớp mắt. Không nói gì.

 

Một nụ cười khẽ nhếch lên ở khóe môi Trạm Dạ.

Không phải nụ cười vui vẻ, mà là kiểu cười khi phát hiện một manh mối chết người.

 

Trong đầu cậu...

Một đoạn ký ức tua lại nhanh như phim tài liệu.

 

 

Phòng họp của Sở cảnh sát.

 

Trạm Dạ — lúc ấy vẫn là cảnh sát điều tra — ngồi trong một căn phòng lớn, ánh đèn trắng rọi thẳng xuống cái bàn dài ở giữa.

Xung quanh là hơn 20 cảnh sát khác, người nào cũng mặc sắc phục, tập trung cao độ.

 

Một nữ cảnh sát đang cầm thước, chỉ vào màn hình lớn được chiếu từ máy chiếu.

 

“Tổng kết vụ án tháng 7 đến đây là hết.

Tiếp theo là vụ bạo lực gia đình xảy ra đầu tháng 8.”

 

“Trong vụ này, Thanh Toàn là người lập công lớn nhất.

Một tràng pháo tay nào!”

 

Cả phòng vỗ tay rào rào.

Một anh cảnh sát trẻ đứng lên, gật đầu, mỉm cười:

 

“Cảm ơn mọi người!”

 

“Rồi, phần tóm tắt vụ án mọi người đã nắm hết,

giờ chỉ tổng kết lại các chi tiết hiện trường và đồ vật thu thập.”

 

Bảng chiếu bắt đầu lướt qua:

Từ quạt điện, dao kéo, khung ảnh vỡ, cho đến đồ trang trí.

 

Và rồi…

 

“Phát hiện gần thi thể nạn nhân:

Một mảnh đá cẩm thạch đã vỡ,

mảnh vụn rải rác khắp phòng.”

 

“Suy đoán sơ bộ:

Do nạn nhân ẩu đả với hung thủ, va đập làm vỡ đá.”

 

 

Trạm Dạ nheo mắt.

Tay cậu khẽ xoay viên đá.

 

“Chính là cái này.”

 

“Viên đá này từng xuất hiện trong vụ đó…

Nhưng làm sao nó lại ở đây?”

 

“Là trò chơi… hay là hệ thống đang đưa vật chứng quay về?”

 

Viên đá trong tay vẫn lạnh như ban đầu.

Nhưng bây giờ — Trạm Dạ biết nó không chỉ là đá cẩm thạch.