Chap 93 Ngày thứ 2

Trên đường tới trường, Trạm Dạ vừa đi vừa đăm chiêu như ông cụ non.

 

Trong đầu cậu đang xoay vòng một nhiệm vụ nghe thì đơn giản, nhưng thực hiện lại rối rắm như bát mì không nước:

 

"Hôm nay phải moi thông tin về anh trai của Dương Hiếu..."

"...Nhưng moi kiểu gì?"

 

Cậu cắn nhẹ môi, ánh mắt nhìn vô định về phía trước.

Lúc thì nghĩ sẽ gài bẫy tinh tế, lúc lại muốn dứt khoát ép cung luôn cho nhanh.

 

“Không lẽ chỉ cần khiến nó lỡ miệng nói đúng hai chữ ‘anh trai’ là được rồi?”

“Hay là phải moi từ A đến Á, từ ngày sinh tháng đẻ tới nhóm máu và mùi dầu gội nó xài??”

 

Trạm Dạ khẽ nhíu mày.

Minh Viễn – cái thằng giao nhiệm vụ – thì chỉ nói đúng một câu cộc lốc:

 

“Mày cần phải moi thông tin từ Dương Hiếu.”

 

...Thế thôi. Không hướng dẫn. Không mô tả chi tiết. Không tài liệu tham khảo.

 

“Ủa alo? Tôi là lính mới chứ có phải điệp viên lão làng đâu trời.”

 

Trạm Dạ thở ra một hơi, chân vẫn bước đều theo nhịp, đầu thì nhộn nhạo như Google search đang lỗi mạng.

 

“Thôi… cứ xác định thế này đi: thừa còn hơn thiếu.”

“Moi được gì thì moi. Nó khai được bao nhiêu, mình hốt hết.”

 

Nghĩ đến đó, cậu khẽ gật gù mấy cái, như thể chính mình vừa ban ra một chiến lược quốc gia.

Gương mặt có phần đắc ý, cứ như chuẩn bị đi cứu thế giới đến nơi.

 

Vừa đi qua một con đường đầy bùn đất, Trạm Dạ lỡ giẫm phải một vũng lầy nhỏ.

Phần gót giày bị bẩn loang loáng.

 

Cậu nhíu mày, cúi xuống ngó ngó.

Mắt đảo quanh tìm xem có chỗ nào rửa được không.

 

A—kia rồi.

 

Một vòi nước công cộng trong công viên, cách đó chỉ vài bước.

 

Không chần chừ, Trạm Dạ lật đật chạy lại, cúi xuống bật nước rửa tạm.

Cơ thể thì đang lúi húi xử lý chuyện giày dép, nhưng đầu óc cậu lại bay đi đâu mất tiêu.

 

“Lạ thiệt…

Theo lời Minh Viễn thì Dương Hiếu rất nhạy cảm với cụm ‘anh trai’.

Vậy mà khi mình hỏi đến, nó lại vui vẻ trả lời tỉnh bơ…

Không chút né tránh, không gượng gạo gì hết.”

 

Trạm Dạ vò đầu.

 

Có gì đó sai sai.

Cậu ngửi thấy mùi ẩn tình.

Một kiểu “diễn” không lộ liễu, nhưng cũng không quá tự nhiên.

 

“Có khi nào... nó đang cố tình che giấu?

Hay là nó quên? Hay là... nó muốn mình không đào sâu nữa?”

 

Cậu rửa xong giày, đứng thẳng người dậy.

Mặt nhăn như cái bánh bao bị hấp quá lửa.

 

“Khó hiểu thiệt. Cảm giác như dưới cái ‘nụ cười bình thường’ đó, là cả đống thứ bị giấu.”

“Vấn đề là — giấu cái gì?”

 

Tạm thời chưa có câu trả lời.

Nhưng Trạm Dạ biết, sớm muộn gì những câu hỏi trong đầu cũng sẽ có lời giải.

 

Dù sao thì…

Thời gian chỉ còn đúng bốn ngày.

 

Cậu nhìn đồng hồ (tưởng tượng), rồi ước lượng:

 

“Chắc giờ khoảng bảy giờ hơn một chút…”

 

Trạm Dạ thở dài một tiếng.

 

“Hazz…”

 

Nhiệm vụ hôm nay còn nhiều.

Thời gian thì lại ít.

Mà thông tin thì toàn thứ úp úp mở mở.

 

Cậu hiểu: phải lên một lịch trình thật hợp lý.

Và nhanh.

 

Bước chân của Trạm Dạ bắt đầu nhanh dần.

Cậu không muốn phí thêm một giây nào cho mấy ảo tưởng vòng vo trong đầu nữa.

 

Vừa chạy, cậu vừa tự nói một mình — như một cách để tự thúc bản thân:

 

“Được rồi. Nghĩ mãi cũng chẳng ra cái gì…

Tốt nhất là nhấc chân lên mà đi cho nhanh.”

 

Con đường trước mặt toàn đất đỏ pha đá dăm, ổ gà ổ vịt bám đầy.

Sỏi lạo xạo dưới đế giày.

 

Nhưng điều đó chẳng cản được cậu.

Ngược lại, Trạm Dạ càng bước càng thoăn thoắt, như thể thân thể tự khởi động theo bản năng.

 

Cậu nhảy nhẹ qua một rãnh nước, lướt ngang qua một mô đất trồi lên, thân hình dẻo dai lướt qua từng chướng ngại vật như một dân parkour chính hiệu.

 

Nhìn cậu lúc này, không ai nghĩ đây là một học sinh bình thường.

Mà như thể một người đang gấp gáp đi vào tâm điểm của một nhiệm vụ quan trọng.

 

Không còn suy nghĩ rối rắm.

Chỉ còn sự quyết tâm lộ rõ qua từng bước chân chắc nịch.

 

Ở trường học, không khí lúc nào cũng ồn ào và hỗn loạn một cách... có tổ chức.

 

Tiếng nói cười vang lên khắp nơi — từ sân trường, hành lang, lớp học, cho đến cả những nơi không ai ngờ như... nhà vệ sinh.

 

Trạm Dạ vừa bước vào cổng, trên đường đi tới lớp, vẫn còn mải quan sát xung quanh.

 

Ánh mắt cậu lướt qua một cảnh tượng... khá dị.

 

Ở tầng 4, gần khung cửa sổ, vài bạn nữ đang tụ lại quay clip gì đó.

Một đứa cầm điện thoại lia lia, còn nhóm còn lại thì...

 

Có vẻ đang làm cosplay một con ngựa.

 

Ý là — không phải ngựa thật. Mà là ba người gộp lại thành một "con ngựa người":

 

Một người làm đầu

 

Một người làm thân

 

Và người cuối làm... đuôi

 

Họ di chuyển loạng choạng, đầu lắc lư như ngựa đang say rượu, chân bước lạch bạch, đôi khi còn hí lên vài tiếng nghe như bị bóp méo bởi filter TikTok.

 

Khó hiểu hơn nữa, xung quanh không ai thấy lạ.

Dường như đây là chuyện bình thường ở ngôi trường này.

 

Trạm Dạ suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Cậu khựng lại giữa hành lang, mặt gắng nhịn như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.

 

“Trời ơi… người ta đi làm nhiệm vụ, mà trường thì như rạp xiếc lưu động là sao trời.”

 

Cậu che miệng, khẽ cúi đầu đi tiếp, như thể nếu nhìn thêm một giây nữa, sẽ cười tới xỉu.

 

Tuy nhiên, nụ cười của Trạm Dạ chưa kịp trồi lên tới khóe miệng... thì ánh mắt cậu khựng lại.

 

Ngay bên trái chỗ mấy bạn nữ đang cosplay ngựa, có một đám đông tụ lại.

Thoạt nhìn thì giống kiểu mấy người đứng hóng chuyện – chuyện thường ở trường.

Nhưng Trạm Dạ vẫn thấy… có gì đó sai sai.

 

Một cảm giác lạ.

Giống như có một mảnh puzzle nào đó bị đặt lộn mặt.

 

Cậu khẽ nghiêng đầu.

Nheo mắt.

Zoom nhẹ vào một góc khuất bên trong đám đông ấy.

 

Có ai đó... trông quen.

 

Một người đeo kính.

Mũi tẹt.

Gương mặt hơi gượng gạo, như đang bị ép đi cùng hơn là chủ động tham gia.

 

“Ủa… khoan…”

 

Trạm Dạ bất giác tiến thêm vài bước.

Tay siết chặt quai cặp, mắt không rời khỏi mục tiêu.

 

Zoom thêm lần nữa.

 

Rồi —

Một tiếng khẽ bật ra từ cổ họng cậu, ngắn gọn nhưng rõ ràng:

 

“Ê.”

 

Không phải gọi ai.

Mà là âm thanh bật ra từ sự ngạc nhiên tuyệt đối.

 

Trạm Dạ nuốt khan.

Mắt mở lớn hơn, không chớp.

 

“Đó… chẳng phải là Dương Hiếu sao?”

Tuy nhiên, Trạm Dạ vẫn chưa vội kết luận điều gì.

Cậu hít một hơi, mắt không rời khỏi bóng người quen quen kia.

 

Trong đầu chợt vang lên lời nhắc mà Minh Viễn từng nói rất rõ:

 

“Khó mà phân biệt được thằng nào là Dương Hiếu, thằng nào là Dương Tấn.”

 

Chính xác.

Không thể chỉ nhìn bằng mắt thường.

Không thể tin vào trực giác.

 

“Mình cần một bằng chứng.

Một lời xác nhận.

Một dấu hiệu rõ ràng rằng đó thực sự là Dương Hiếu.”

 

Bởi vì Minh Viễn đã nói rồi —

 

“Phải nói chuyện trực tiếp với Dương Hiếu.”

 

Không được nhầm.

Không được lỡ tay.

 

“Bất kỳ một sai lầm nào... đều có thể là chết người.”

 

Ý nghĩ đó khiến sống lưng Trạm Dạ lạnh toát.

Cậu nhớ như in những lần mình làm sai trong mạch cốt truyện.

 

Những phản ứng lạ.

Những “glitch” nhỏ.

Những hậu quả không thể khôi phục.

 

“Nếu không dựa vào môi trường xung quanh,

thì đến thần cũng không phân biệt được đâu là đúng đâu là sai.”

 

Cái hệ thống chết tiệt này —

Nó không giống bất kỳ trò chơi nào mà Trạm Dạ từng biết.

 

“Không có thanh máu.

Không có chỉ số.

Không có bảng nhiệm vụ.

Không có tín hiệu cảnh báo.

KHÔNG. CÓ. GÌ. CẢ.”

 

Chỉ là một thế giới tĩnh lặng đến lạnh gáy.

Không một tiếng động, không một hướng dẫn.

Nhưng ẩn sâu bên trong lại là hàng loạt chiếc bẫy —

Ẩn. Gài. Mượt. Mà.

 

Chỉ chờ cậu mắc sai mà thôi.

 

Và rồi... còn cả hiệu ứng môi trường nữa.

Trạm Dạ khẽ siết quai cặp, lòng trào lên một cơn rờn rợn.

 

Cậu hiểu rồi.

 

Những cái mà người ta vẫn gọi là "dấu hiệu nguy hiểm" trong game —

Thật ra chẳng phải dấu hiệu gì cả.

Chúng chỉ là cách giết người chơi của cái trò chơi này.

 

Từ ký ức mà Minh Viễn để lại trong đầu, Trạm Dạ thấy rõ —

Hệ thống này thích giết người bằng những “tai nạn ngẫu nhiên”.

 

Bị đâm xe.

 

Ngã từ trên cao.

 

Bị vật lạ rơi trúng đầu.

 

Trượt chân, đập vào thành bàn, rồi… máu trào ra.

 

Những cái chết nhìn thì "bình thường", nhưng hoàn toàn có chủ ý.

 

“Nó muốn mình nghĩ đó là ngẫu nhiên.”

“Nhưng thật ra, đó là sự sắp đặt.”

 

Trạm Dạ bước nhanh về phía lớp học, đầu vẫn chưa thoát khỏi luồng suy nghĩ đen kịt.

 

“Cái trò chơi súc sinh này...

Nó không muốn thử thách.

Nó muốn tiêu diệt.”

 

Cậu bặm môi. Mắt lóe lên ánh nhìn của kẻ bắt đầu hiểu được kẻ thù vô hình.

 

“Nhưng nó không thể làm điều đó một cách tự do.”

“Dường như... nó bị giới hạn bởi luật chơi có sẵn.”

“Hoặc bởi chính những dòng code đã tạo ra nó.”

 

Và đó — có thể là cơ hội duy nhất của cậu.

Nếu nó có luật, thì mình có thể phá được.

Chỉ cần không phạm sai lầm. Không để bị dẫn dụ. Không tin vào sự ngẫu nhiên.

 

Vừa mải suy nghĩ, Trạm Dạ đã vô thức đi đến trước cửa lớp lúc nào không hay.

 

Trước mặt cậu là một cánh cửa nhôm cũ kỹ, trên đó gắn một cái biển méo mó:

Lớp 3 – A

 

Cậu nhấc tay, đẩy cửa.

 

Và ngay lập tức —

 

Một luồng khí nồng nặc đập thẳng vào mặt.

Một mùi người trộn lẫn mồ hôi, snack vụn, vớ ướt và cả niềm tin đã chết.

 

Trạm Dạ nhíu mày, lùi lại nửa bước, suýt nín thở vì sốc mùi.

 

“Ôi vãi… cái đéo gì vậy — đây là nhà vệ sinh à?”

 

Cậu chửi thầm trong đầu, mắt liếc vào bên trong.

 

Cảnh tượng phía sau cánh cửa như một nồi lẩu bug hệ thống.

 

“Ê mày!!”

“Mẹ, thằng chó!! Cho tao đánh lại phát!!”

“Tý ra net không cu!!”

“Mày ơi cầm máy giúp tao!”

“Đm mày chơi ngu thế, lộ bài rành rành còn dí vào!”

 

...

 

Tiếng chửi, tiếng hét, tiếng game, tiếng khui snack, tiếng dép lê lạch bạch…

Tất cả hoà vào nhau thành một bản giao hưởng cấp ba hỗn độn version remix max bass.

 

Nếu nơi này là một món ăn —

Thì nó chính là một cái nồi hổ lốn nấu mọi thể loại nguyên liệu, rồi quăng vào nồi áp suất cho nổ tung vị giác.

 

Trạm Dạ đứng đó, nhìn cái lớp học mình sắp phải bước vào.

Ánh mắt cậu trở nên… thương cảm.

 

Thương cho chính mình.

Thương cho cái cửa.

Thương cho cả vũ trụ đã tạo ra cái timeline này.

 

Cậu vỗ nhẹ vào cánh cửa nhôm vừa bị mình mở ra.

Một cái vỗ đầy tình cảm.

 

“Hazz… mày giỏi lắm. Tao phục mày thiệt.”

 

Và rồi…

 

Cậu đứng đó.

 

Tựa như một chiến binh.

 

Đôi tay nắm chặt quai cặp —

Đôi chân đứng vững trên mặt đất —

Ánh mắt đanh lại, đầy quyết tâm.

 

Tựa như… cậu sắp bước vào một trận chiến không hồi kết.

 

Trạm Dạ đưa tay lên, chạm vào tay nắm cửa.

Cử động chậm rãi, như thể từng phân khung hình đều được quay bằng slow-motion.

 

“Cạch.”

Âm thanh kim loại vang lên nhẹ nhàng, nhưng đầy trọng lượng.

 

Từng chút một…

Cậu kéo cánh cửa lại.

 

Dần… dần… dần… khép lại.

 

Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy rõ ánh mắt cậu qua khe cửa đang khép.

 

Một ánh nhìn chất chứa:

 

Một phần vô cảm

 

Một chút hối tiếc

 

Và... một tia hy vọng mong manh rằng mình sẽ sống sót qua ngày hôm nay

 

Đôi môi Trạm Dạ khẽ mấp máy.

Ai tinh mắt sẽ thấy được, dù không nghe rõ tiếng —

 

Nhưng hình như, cậu vừa thì thầm:

 

“Bảo trọng.”

 

Và rồi — cửa khép lại.

Chừa lại phía sau là tiếng la hét, chửi bậy, âm thanh của snack bị bóp nát, tiếng cười rũ rượi và cả tiếng… xì hơi lẫn lộn đâu đó.

 

Một cảnh tượng cảm động đến... vô lý.

Một lời tiễn biệt cho chính mình, trước khi bước vào “địa ngục học đường" mang tên 3A.