Chap 92 Tại sao mày vẫn chưa ra tay?

Ngay sau đó, Minh Viễn B rời khỏi quán nước.

Hắn chào Minh Viễn một cách hờ hững, tay đẩy nhẹ cánh cửa kính... rồi bước ra ngoài.

 

 

"Phập!"

 

Một cơn choáng nhẹ như vừa giật mình từ trong mơ.

 

Minh Viễn B đứng khựng lại.

Hắn nhìn quanh.

 

Không có ánh nắng. Không có khói bụi. Không có đường phố.

 

Thay vào đó…

 

Là một quán nước.

Nhưng không phải quán lúc nãy. Không phải "quán khang trang trong thế giới song song".

 

Mà là… quán cũ.

Chính là nơi Diệu Nhiên đã bị bắn chết.

 

Bên trong quán nước – giờ đang đông nghẹt khách.

 

Tiếng nói chuyện chồng chéo, ồn ã, chói gắt.

 

“Ê tý ra đi mua sắm không mày!”

“Tao bảo này, người yêu con Quỳnh mày biết chưa nó…”

“Này phục vụ! Cho hai ly trà tắc nhé!”

“Ủa mày làm bên ngành gì đấy giờ?”

 

Những câu nói bình thường đến mức kỳ dị, như thể không khí nơi đây hoàn toàn không bị nhuốm màu máu me và ám ảnh lúc trước.

 

Minh Viễn B chưa kịp định thần.

 

"Tại sao mình lại ở đây?"

"Vừa nãy mình rõ ràng là vừa rời đi…"

 

Cơn đau đầu ập đến, như kim châm giữa trán.

 

Hắn nhìn xuống – nhận ra mình đang ngồi một mình.

Chiếc bàn bên cạnh... chính là chỗ Diệu Nhiên đã nằm.

 

Nhưng giờ thì sạch sẽ, yên ắng.

 

Không có xác chết. Không có máu.

Chỉ là một chiếc bàn đơn độc – bên cạnh đó có một bình trà đá và vài chiếc ghế nhựa rẻ tiền.

 

Minh Viễn B đưa tay xoa thái dương.

Cơn đau đầu đang trở nên dữ dội.

 

“A… đau đầu quá…”

“Hiện thực giả… đúng là ảo diệu.”

 

Không còn biết đây là giấc mơ, ký ức, hay một tầng thực tại khác.

Không có cách nào kiểm chứng. Không có điểm neo để phân biệt.

 

Mọi thứ giờ đây…

Chỉ còn lại âm thanh hỗn tạp và những ánh mắt vô danh lướt qua.

 

Minh Viễn B nhắm mắt lại.

 

Cố định thần.

Cố không phát điên.

Cố gắn lại từng mảnh của thế giới đang tan rã quanh hắn.

 

Dựa vào lưng ghế, Minh Viễn B nhắm mắt lại, hơi thở chậm rãi.

Không hiểu sao… trong lòng hắn lại nổi lên một cảm giác đắc ý đến kỳ lạ.

 

Hắn khẽ mỉm cười.

Không phải là cười vui, mà là nụ cười của một kẻ đi trước một bước.

 

“Đúng vậy…”

 

“Đây chính là lý do vì sao mình phải thiết kế một cái xác như Diệu Nhiên.”

 

Để làm gì?

 

Để tạo ra một điểm giao thoa.

Một khe hở mỏng như sợi tóc, nơi hai tầng thực tại có thể lướt qua nhau, dù chỉ là trong 30 phút.

 

Một bên là thế giới nơi Diệu Nhiên còn sống – đại diện cho Minh Viễn.

Bên còn lại là thực tại nơi Diệu Nhiên đã chết – đại diện cho Minh Viễn B.

 

Và chính cái xác đó là cánh cửa.

Là dấu mốc, là móc neo.

Là nơi thời gian có thể gập đôi chính nó lại.

 

Minh Viễn B đã tính toán tất cả.

 

Hắn căn đúng 30 phút, đúng theo nhịp chệch nhẹ của "thời gian cảm nhận" mà chỉ chính hắn mới đo được.

 

Nếu hắn không rời đi đúng lúc...

Khi trọng lực bắt đầu thay đổi trở lại...

 

Minh Viễn và Minh Viễn B sẽ hòa làm một.

 

Và khi đó, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

 

“Hiện thực giả…”

“Thật thú vị.”

 

Nó không thay đổi khi hắn – Minh Viễn B – nhìn vào.

Nhưng lại sai lệch khi Minh Viễn nhìn vào.

 

Câu đó thoáng qua trong đầu Minh Viễn B như một mảnh logic trôi nổi giữa dòng vô thức.

Hắn không hiểu vì sao lại có suy nghĩ ấy.

Cũng chẳng biết nó có ý nghĩa gì.

 

Nhưng... cảm giác không ổn vẫn âm ỉ trong tim hắn.

 

Đúng lúc Minh Viễn B đang trầm ngâm trong dòng suy nghĩ dày đặc như sương mù...

Một giọng nói bất ngờ vang lên – nhẹ như nắng, ấm như gió mùa hạ.

 

“Dạ xin lỗi, anh muốn gọi món gì ạ?”

 

Giọng nói ấy...

Rất quen.

Quen đến mức Minh Viễn B lập tức mở bừng mắt, ngẩng đầu lên như vừa bị ai đó kéo khỏi một giấc mộng sâu.

 

Cậu nhìn thẳng về hướng phát ra âm thanh.

 

Đó là một cô gái nhỏ nhắn.

Dáng người gọn gàng, mái tóc tết hai bên – kiểu tóc mà Minh Viễn B không bao giờ quên được.

Khuôn mặt tươi sáng như một nhân vật anime bước ra từ màn hình.

Là Diệu Nhiên.

 

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô cũng lập tức nhận ra cậu.

Diệu Nhiên mở to mắt đầy ngạc nhiên, rồi chỉ tay vào cậu như bắt gặp đứa bạn thân trốn học:

 

“Minh Viễn?! Mày… trốn học đi chơi hả?”

 

Một khoảnh khắc chết lặng.

 

Không gian xung quanh như ngừng chuyển động.

Tiếng quạt máy, tiếng bàn ghế va chạm, tiếng trò chuyện ồn ã – tất cả đều im bặt trong đầu Minh Viễn B.

 

Cậu nhìn cô.

Không hiểu. Không tin. Nhưng vẫn mỉm cười.

 

Nụ cười nơi khóe miệng Minh Viễn B từ từ lan rộng – không còn là nụ cười đắc ý khi nãy.

Mà là một nụ cười pha lẫn sững sờ, bối rối và… một chút đau.

 

Cậu vẫy tay, chậm rãi.

 

“Chào nhé… Rất vui được gặp mày.”

 

Diệu Nhiên cau mày, chỉ tay thẳng vào mặt Minh Viễn B, giọng giận mà không nghiêm túc nổi:

 

“Rất vui cái đầu mày á! Mày trốn học đi chơi hả?!”

 

Minh Viễn B cười toe, vẫn kiểu điềm nhiên như chưa có ai từng chết dưới tay mình:

 

“Haha, bình tĩnh đi. Tao đến đây để ủng hộ mày mà, cho tao một cốc cà phê nhé.”

 

Diệu Nhiên lườm hắn một cái sắc như dao cạo:

 

“Đừng có đánh trống lảng!”

 

Mặc dù miệng thì đang trách mắng, tay cô vẫn lạch cạch ghi order, không quên liếc xéo hắn:

 

“Ngồi đó đi, tí tao xử mày sau.”

 

Cô rút biên lai, quay lưng chuẩn bị bước đi, nhưng vừa đi được vài bước thì phía sau lại vang lên giọng nói lạ lạ quen quen của Minh Viễn B:

 

“Này… mày là người đến quán sớm nhất ca chiều à?”

 

Diệu Nhiên khựng lại, cau mày quay đầu:

 

“Gì cơ? Mày hỏi cái gì khó hiểu vậy?”

 

Minh Viễn B vẫn ngồi lười nhác, cười cười như không:

 

“Mày là người đến đầu tiên của ca chiều đúng không?”

 

Cô chớp mắt, lưỡng lự vài giây rồi gật đầu:

 

“Ờ… thì đúng. Nhưng sao mày biết?”

 

Minh Viễn B chỉ nhún vai, nụ cười trên môi càng bí hiểm hơn:

 

“Vậy thì… mày nên cảm ơn người thứ hai đến sau mày đi.”

 

Diệu Nhiên hơi nghiêng đầu:

 

“Tại sao?”

 

Minh Viễn B không trả lời.

Chỉ đơn giản nhìn cô với ánh mắt vừa buồn cười vừa kỳ lạ.

Một nụ cười nửa miệng, kiểu như hắn biết một điều mà cả thế giới chưa kịp hiểu ra.

 

“Haha.”

Diệu Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó hiểu khi rời đi.

 

Bước chân cô chậm rãi, như thể đang cố nghiền ngẫm câu nói lạ lùng vừa rồi.

 

Cô cảm nhận được điều gì đó không ổn. Câu nói của Minh Viễn mang theo một tầng ý nghĩa nào đó, một sự mơ hồ đầy nguy hiểm — nhưng cô không thể hiểu nổi.

 

Mọi thứ giống như một trò đùa nửa kín nửa hở mà cô không có chìa khóa giải mã.

 

---

 

Minh Viễn B nhìn theo bóng lưng của Diệu Nhiên đang khuất dần.

 

Cậu khẽ lẩm bẩm, nửa như nói với chính mình:

 

"Mày hay quên lắm... Ngày mai sẽ chẳng nhớ chuyện này đâu."

 

---

 

Sau khi đồ uống được mang ra và Minh Viễn B thưởng thức đến giọt cuối cùng, cậu đứng dậy.

 

Thanh toán.

 

Rời khỏi quán.

 

---

 

Ngoài đường, ánh nắng đã chuyển sang sắc vàng — thứ ánh sáng đặc trưng của buổi xế chiều, khi mọi vật đều nhuốm màu của hoài niệm và mơ hồ.

 

Minh Viễn B vươn vai, xoay cổ tay vài vòng.

 

Rồi leo lên chiếc xe đạp điện.

 

"Đến lúc rồi..."

 

---

 

Cậu bắt đầu rẽ vào con đường lớn, hướng về phía đồn cảnh sát.

 

Trên đường đi, Minh Viễn B không ngừng đảo mắt nhìn quanh.

 

Những hàng cây xanh rì rào hai bên.

 

Những chiếc xe tấp nập.

 

Dòng người vội vã.

 

Tiếng còi inh ỏi.

 

Những cửa tiệm, những ngôi nhà... tất cả đều bình thường.

 

Nhưng Minh Viễn B lại nhìn chúng như thể đang tìm một kẽ nứt trong thực tại — một chi tiết sai lệch, một vết nứt giữa hai lớp không gian.

 

Và rồi, giữa đám đông hỗn độn ấy…

 

Hắn thấy một người.

 

---

 

Đó là Đông Phương.

 

Cậu nhìn thấy Đông Phương.

Nhưng không tiến lại gần.

 

Không một biểu cảm nào hiện lên trên mặt, chỉ có đôi môi mấp máy, lặng lẽ thốt ra những câu lẩm bẩm khó hiểu — như thể đang nói với ai đó từ quá khứ.

 

“Tao đã ở đây rồi...

Vậy mà mày vẫn đâu?”

 

“Tại sao đến tận bây giờ...

mày vẫn chưa làm gì?”

 

Minh Viễn B vẫn chưa thể đoán nổi Đông Phương đang tính giở trò gì.

Nhưng thật ra, giờ cậu cũng chẳng rảnh để quan tâm đến chuyện tiêu diệt Hắn.

 

Không phải vì cậu không muốn.

Mà vì cậu không thể.

 

Cậu đã từng thử.

Và thất bại.

 

Không chỉ một lần.

Nên giờ... cậu sẽ không thử lại nữa.

 

Thay vào đó —

Cậu sẽ chọn một ván khác để chơi.

 

 

“…Này, Chí Cương, tỉnh lại đi!”

 

Một cánh tay nặng trịch cứ lắc lắc vai Trạm Dạ.

Nhưng cậu đang chìm trong cơn mơ mơ màng màng, đầu óc đặc sệt như cháo, chẳng hay biết gì hết.

 

Cậu nằm ườn ra như một con heo quay đã lăn lóc qua vài mùa lễ.

Tư thế cực kỳ phản chủ: tay chân vắt chéo, miệng há hốc, gáy đều đều như tiếng máy nổ.

 

“Tỉnh dậy đi, Chí Cương!!”

 

Lần này bố cậu gào lên rõ to.

Nhưng Trạm Dạ vẫn trơ trơ, sống chết bám lấy giấc ngủ như thể đó là di sản quý báu cuối cùng trong đời.

 

Bó tay toàn tập.

Bố cậu lặng lẽ rút lui khỏi căn phòng.

 

Vài phút sau, ông quay lại.

Không nói không rằng. Không cảnh báo. Không đếm ngược.

 

– TỦM!!

 

Một âm thanh chấn động vang lên như hiệu ứng đặc biệt trong phim hành động hạng B.

 

Ngay sau đó —

Toàn thân Trạm Dạ lạnh toát.

Từng tế bào như được đá bào massage.

 

Cậu choàng tỉnh, ướt nhẹp từ đầu đến chân.

Đầu tóc bết lại, áo dính sát người, mắt mở ra đầy hoảng loạn như thể vừa từ âm phủ trở về.

 

Bố cậu đứng đó, tay vẫn cầm cái chậu trống rỗng, mặt tỉnh như không.

 

“Thức rồi thì dậy. Bố không gọi lần ba.”

 

 

Trạm Dạ ngồi thẫn thờ trên giường, tóc nhỏ nước tong tong, mắt thì mờ mịt như đang load 3G yếu.

Miệng cậu mấp máy một câu mà bản thân còn chưa chắc là đang nói thật hay mơ:

 

“Ủa… bố có cần bạo lực vậy không…”

 

Bố cậu nhún vai, đặt cái chậu nhôm xuống đất “keng” một cái rõ to như tuyên bố:

 

“Còn sống là tốt rồi. Xuống ăn sáng, nhanh.”

 

Trạm Dạ khịt mũi, toàn thân ướt như miếng bọt biển vừa bị vắt nửa vời.

Cậu lẩm bẩm:

 

“Được rồi… dám khơi mào chiến tranh nước lạnh… thì đừng trách con chơi tới bến.”

 

Nhà bếp thơm mùi trứng rán và bánh mì cháy xém.

 

Trạm Dạ lết xuống với cái mền quấn quanh người như áo choàng siêu anh hùng thất bại.

Bố ngồi chễm chệ, nhâm nhi cà phê, vẻ mặt đắc thắng y như vừa chiến thắng một trận World Cup cha-con.

 

“Ăn đi. Cho tỉnh ngủ.”

 

“Con chưa đánh răng mà…” – Trạm Dạ rên.

 

“Thì ăn trứng trước, đánh sau cũng được.” – Ông bố trả lời với logic không thể phản bác.

 

Trạm Dạ ngồi xuống bàn, gắp miếng trứng lên, nhai lấy lệ.

Cậu liếc sang cốc cà phê của bố… một tia sáng ranh mãnh loé lên trong đầu.

 

Khi bố không để ý, Trạm Dạ vươn tay, lén đổ một nhúm muối vào cà phê của ông.

Cực nhanh, cực gọn.

 

Bố cậu nhấp một ngụm.

 

Tĩnh.

Lặng.

Rồi – "KHỤ KHỤ KHỤ—!!”

 

“CÁI GÌ ĐÂY?!!”

 

“Ơ? Cà phê không hợp khẩu vị à? Hay do bố chưa tỉnh ngủ?” – Trạm Dạ nghiêng đầu, cười như thiên thần nhưng mắt sáng như quỷ nhỏ.

 

Bố cậu trợn mắt nhìn cốc cà phê như vừa phát hiện mình uống nhầm nước ao.

Rồi thở dài.

 

“Không sao. Bố có thể dội lại chậu nước nữa, con muốn chơi dài không?”

 

Trạm Dạ đứng phắt dậy, vơ lấy miếng bánh mì:

 

“Thôi khỏi, con tỉnh rồi! Con ăn sáng xong rồi, cảm ơn bố nhiều nhaaaaa—!!”

 

Cậu chạy biến lên lầu như ninja tàng hình, để lại tiếng cười khúc khích vang dội khắp hành lang.