Chap 91 Cảm ơn Bọn mày

Ngay lập tức, không gian xung quanh Minh Viễn B như được bọc bởi một lớp màng trong suốt — mỏng đến mức gần như không tồn tại.

 

Hắn nheo mắt, xăm xoi bằng mọi giác quan, cố cảm nhận điều gì đó… nhưng thất bại.

 

Chỉ có một cảm giác mơ hồ, như thể mọi thứ xung quanh đang dịch chuyển rất khẽ, nhưng không phải trong không gian — mà trong bản thân thực tại.

 

Minh Viễn B cau mày, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong bất an.

 

“Quả thực... quá đáng sợ.”

 

“Không một tiếng động. Không một tín hiệu cảnh báo. Thứ này... nó vượt qua cả giác quan.”

 

“Không chỉ che phủ sinh vật hay vật thể vĩ mô... có thể cả vi khuẩn, vi sinh vật cũng đã nằm trong lưới của nó.”

 

“Không… không đúng…”

 

Hắn ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào khoảng không như muốn xuyên thủng cái tầng vô hình kia.

 

“Thật ra... đây chưa là gì cả.”

 

Hiện tại, Minh Viễn B đang đứng dưới cương vị của một kẻ ngoài cuộc.

 

Hắn không thực sự tồn tại trong thế giới này nữa. Thứ mà người khác có thể thấy – nếu họ thấy được – chỉ là hình ảnh phản chiếu của một tồn tại từ chiều không gian song song.

 

Không phải con người.

Không phải sinh vật sống.

Chỉ là một vết mực lem trong thực tại, một thứ rò rỉ từ một tầng thế giới khác.

 

Vì vậy, hắn mới cảm nhận được.

Vì vậy, hắn mới thấy được.

 

Minh Viễn B biết rõ:

Nếu bản thân hắn là một phần của thế giới này,

thì sẽ chẳng có giác quan, thiết bị hay công nghệ nào đủ sức để nhận ra "nó".

 

Hiện thực giả.

 

Ngay khi cái từ ấy lướt qua trong tâm trí,

một cảm giác bất an trỗi dậy –

rất chậm, rất nhẹ – nhưng không thể gạt đi.

 

Minh Viễn B – kẻ từng tự xưng là người chơi, là kẻ thao túng thực tại, là kẻ tính toán mọi thứ như quân cờ trên bàn cờ –

bỗng thấy lạnh sống lưng.

 

Lần đầu tiên.

Hắn thấy sợ.

 

Không phải vì cái gì cụ thể.

Mà vì một thứ chưa biết.

Và thứ đó, tệ hơn bất kỳ cơn ác mộng nào,

lại tồn tại thực sự.

 

“Mọi thứ trong trò chơi này là giả. Tôi biết điều đó. Tôi sống trong nó, hít thở trong nó.

Nhưng... thứ đó lại ở ngoài kia.

Ở một nơi mà tôi không chạm tới được.

Và nó... có thật.”

 

Hiện thực giả không cần tấn công.

Không cần tiếng động.

Nó tồn tại âm thầm. Thao túng mọi thứ mà không một ai nhận ra.

Nó đi qua cả giác quan, vượt ngoài cả thiết bị.

 

Nó lặng lẽ uốn cong sự thật, viết lại thực tế như viết lại một dòng mã.

 

“Trong lúc tôi đang chơi trò chơi này…

thì nó – nó vẫn luôn ở ngoài kia.”

 

“Vụ tai nạn hai nữ sinh chỉ là một phần. Một kết quả.

Nhưng nó không bắt đầu từ đó.”

 

“Nó đã luôn ở đó.

Và tôi... không chắc mình từng là người điều khiển nữa.”

Minh Viễn B không biết.

 

Hắn không biết nó là thứ gì,

không biết nó hoạt động thế nào,

không biết nó đã tồn tại từ bao giờ,

không biết vì sao nó lại tồn tại,

và cũng không biết...

liệu có ai đang điều khiển nó không.

 

Toàn là câu hỏi.

Toàn là những lỗ đen không lời giải đáp.

 

Minh Viễn B đứng lặng người.

Lần đầu tiên trong suốt chuỗi dài của những tính toán, những trò đùa tàn nhẫn,

hắn phải gồng mình để che giấu sự run sợ.

 

“Thứ đáng sợ nhất... là thứ mình không thể biết.”

 

Và càng đáng sợ hơn, là khi bạn nhận ra:

mình sẽ không bao giờ biết.

 

Hắn nở một nụ cười – cái nụ cười thường trực như mặt nạ.

Rồi khẽ gõ nhẹ lên chân mình một cách vô thức, như thể đang kiểm tra xem... mình còn tồn tại thật không.

 

May mắn cho hắn,

Minh Viễn – người bạn kia – đang quá choáng váng.

Vừa mới định giơ tay chào thì đã lảo đảo ngã sóng xoài xuống đường.

 

Minh Viễn B liếc nhìn bản thân cũ.

 

Thằng nhóc ngốc nghếch ấy – ánh mắt tràn ngập hoảng loạn,

còn chẳng hiểu thứ gì đang xảy ra.

 

Trong lòng hắn, sợ hãi và phấn khích trộn lẫn như thuốc súng.

 

Phấn khích – vì có lẽ, cuối cùng – hắn sắp thấy được cái sự thật mà hắn đã truy đuổi bao lâu nay.

Thứ hắn gọi là “ngọn tháp của nhận thức”.

Thứ mà hắn từng mơ hồ thấy thấp thoáng, nhưng chưa từng chạm tay.

 

Ký ức trào về.

Minh Viễn B nhớ lại chính mình –

khi hắn vẫn còn là “cái phiên bản bên trong màn hình”.

Khi hắn vẫn còn là người chưa biết.

 

Hắn từng hoang mang.

Từng ảo tưởng rằng mình là “người chơi”.

Từng nghĩ rằng nếu hiểu đủ sâu, nếu thao túng đủ nhiều… thì sẽ nắm được luật chơi.

 

Nhưng giờ đây,

chính hắn cũng trở thành con tốt.

Một con tốt biết cười.

 

Minh Viễn B hít một hơi thật sâu, gạt mọi cảm xúc sang một bên.

 

Hắn quan sát – như một kẻ lẩn trốn bên ngoài thực tại:

 

Đám đông ở ngã tư.

 

Những tiếng còi xe chói tai.

 

Không khí đầy bụi mịn.

 

Sự mệt mỏi của nhân loại.

 

…Nhưng không có gì cả.

 

Không có gì sai.

Không có gì thừa.

 

Không có một dấu hiệu nào cho thấy “Hiện thực giả” đã bắt đầu.

 

Mọi thứ – tĩnh lặng một cách hoàn hảo.

Như thể mọi chuyển động đều đang được một kẻ nào đó giả lập lại – không sai một li.

 

Sau vài giây quan sát căng thẳng, Minh Viễn B nuốt khan.

 

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình đang đứng trước một vách đá – nơi có gió, có sương mù, nhưng chẳng thấy đáy đâu cả.

 

Hắn quay đầu.

Ánh mắt của Minh Viễn – người bạn kia – đã chạm tới hắn.

 

Minh Viễn B nói:

 

“Yo, xin chào.”

 

 

Và phần còn lại là lịch sử – hoặc không.

 

Sau một vài câu xã giao, hắn đã thành công dẫn dụ được Minh Viễn đi vào trong quán nước.

 

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Minh Viễn B khựng lại.

 

Không phải vì chần chừ – mà vì cái trớ trêu đang giáng thẳng vào mặt hắn.

 

Đây chính là quán nước.

Quán nước mà hắn vừa tra tấn Diệu Nhiên đến mức không còn hình dạng.

Chỉ khác một điều…

 

Nó mới hơn, sạch sẽ, tươi sáng hơn.

Góc tường không còn những vết máu.

Chiếc bàn nơi Diệu Nhiên quỵ ngã được thay bằng bàn gỗ sáng màu, mới nguyên.

Mùi ẩm mốc bị thay thế bởi hương bạc hà nhân tạo nhè nhẹ trong máy điều hoà.

 

Hắn suýt bật cười – một tiếng cười khan đến méo mó.

 

“Đây là thế giới song song sao...?”

 

“Không – không phải.”

“Đây không phải là ‘song song’ theo kiểu tuyến thời gian tách biệt.”

“Đây là… một tầng phủ. Một lớp đè lên, nhưng không hoàn toàn trùng khớp.”

“Một kiểu ‘overlap’ không toàn phần – nơi dữ liệu được ghi đè bằng cảm giác và ký ức.”

 

Hắn liếc quanh.

Mọi thứ quen thuộc đến đáng sợ – nhưng lại… khác biệt.

 

Minh Viễn B ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Trong đầu hắn lúc này là hàng ngàn chuỗi suy nghĩ chồng lên nhau như một mê cung logic bất tận.

 

“Bằng cách nào…? Làm cách nào mà ‘Hiện thực giả’ có thể đan xen giữa hai thế giới như vậy?”

 

“Ngay cả trong điều kiện tối ưu nhất – với lượng dữ liệu tối đa, năng lượng ổn định, không bị nhiễu từ lớp thực tại phía dưới… mình cũng chỉ có thể chuyển được hình ảnh hoặc âm thanh qua tầng khác – tạm thời, và không bền vững.”

 

“Còn đây... là toàn bộ không gian đã được thay thế. Một phiên bản khang trang, sạch sẽ – nhưng là của chính nơi mình vừa phá hủy.”

 

“Không phải hồi phục.”

“Không phải ảo giác.”

“Là một sự ‘song chiếu’ của thực tại – được bóp méo bởi một thứ gì đó... vượt khỏi logic.”

 

“Hiện thực giả đã làm được điều mà mình cho là bất khả thi.”

 

Hắn ngồi xuống một chiếc ghế bất kỳ, ngay cạnh cửa sổ.

 

Tựa đầu xuống bàn, mắt khẽ nhắm lại, tay vô thức gõ nhẹ lên mặt gỗ như đang cố gắng đồng bộ mình với thứ gì đó vô hình.

 

Khi mở mắt ra, hắn nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường của quán:

1 giờ 30.

 

Hắn mỉm cười.

 

“Thời gian… là biểu tượng tối thượng.”

“Dù là tầng thực tại nào – thậm chí là Hiện thực giả – cũng khó có thể thay đổi bản chất của thời gian.”

“Nó là khái niệm – không phải thông tin. Nó nằm ngoài bộ nhớ, ngoài hình ảnh. Nó không thể được chỉnh sửa như texture hay data file.”

 

Hắn cười nhẹ, gõ tiếp.

 

Hắn có một mật mã.

Không lưu trữ bằng giấy.

Không lưu trữ bằng ký ức.

Không ai biết.

Chính hắn cũng không biết.

 

Bởi trước khi bước vào trò chơi này – hắn đã dùng thuốc xoá ký ức của chính mình.

Không phải để quên – mà là để không ai có thể lấy được.

 

“Mình đã để lại cho chính mình một mật mã.

Một công cụ kiểm định.

Một câu hỏi – một cách để nhận ra:

‘Liệu mình đang ở đâu? Trong trò chơi, trong thực tại... hay đã bị thao túng bởi Hiện thực giả?’”

 

Một cơn rùng mình lướt qua gáy hắn.

Bản ngã của “người quan sát” bắt đầu trồi lên.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng:

 

Bản ngã thực – người sống – người đang tương tác với không gian vật lý – đang mờ dần.

Thay vào đó là một ý thức lạnh lùng hơn.

Lặng lẽ hơn.

Và rõ ràng hơn.

 

“Người quan sát.”

 

Một đoạn ký ức hiện lên trong đầu Minh Viễn B.

Không – không phải ký ức của hắn.

Là ký ức của một phiên bản khác. Một Minh Viễn khác – trong một đêm rất xa xôi.

 

Cảnh vật hiện lên như một bộ phim đang chiếu trong tâm trí hắn.

 

Một căn phòng tối đen.

Chỉ có một bàn học và chiếc đèn vàng.

 

Minh Viễn ngồi đó.

Im lặng.

Gập người.

Trước mặt là một tờ giấy trắng.

Cậu bắt đầu viết.

 

Làm sao để đảm bảo rằng mình vẫn còn là mình, nếu ngay cả ký ức hay bản ngã cũng có thể bị thao túng?

 

Vậy… mình là gì?

 

Một khoảng lặng dài.

 

Rồi đôi tay đó viết tiếp:

 

Đó là thời gian.

 

Thời gian là biểu tượng duy nhất mà tất cả tầng thực tại đều phải công nhận.

 

Nó không cần hệ quy chiếu.

 

Nó chỉ cần cảm giác đúng. Nếu đồng hồ khiến mình tin rằng nó đúng, thì mình còn kiểm soát được.

 

Nếu cảm giác đó không còn…

 

Thì mình đã lệch khỏi trục thực tại.

 

Một cuộc hội thoại nhỏ hiện ra – như thể chính tờ giấy đang hỏi lại người viết:

 

“Luận điểm này có khả thi không?”

→ “Không. Không khả thi.”

 

“Nó có thể thành công không?”

→ “Có. Có thể.”

 

“Dẫn chứng đâu? Tại sao lại có thể?”

→ “Không biết.”

 

“Vậy sao lại tin nó có thể thành công?”

→ “Chỉ đơn giản… là nó phải thành công.”

 

Minh Viễn B ngồi lặng người.

Đoạn ký ức đó đã kết thúc.

Hắn cảm thấy như thể mình đã hiểu ra một điều gì đó, nhưng ngay khi vừa chạm tay vào nó…

 

…mọi thứ lại vụt mất.

 

“Kỳ lạ…” – hắn thầm nghĩ.

 

“Mình hiểu, nhưng không thể giải thích được. Giống như đọc được một ngôn ngữ không tồn tại – hiểu được logic của nó – nhưng không thể ghi nhớ được mặt chữ.”

 

Một cảm giác cực kỳ đặc biệt len lỏi vào tâm trí hắn.

Vừa hoảng hốt, vừa ngập tràn hy vọng.

 

“Mình vẫn còn dấu hiệu.”

“Tức là… mình vẫn còn kiểm soát.”

“Mình vẫn là chính mình.”

 

Minh Viễn B sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng chịu mở lời.

 

Câu đầu tiên hắn nói, hướng thẳng vào Minh Viễn – kẻ đang ngồi đối diện, hồi hộp, chờ đợi.

 

Trước đó vài phút, Minh Viễn đã nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường.

 

Và từ ánh mắt ấy, Minh Viễn B biết – cậu đã hiểu.

 

Hiểu rằng:

Chính bản thân cậu trong tương lai…

Đã để lại dấu hiệu để nhắc nhở chính mình ở hiện tại.

Để tránh lạc lối. Để tránh bị cuốn trôi bởi Hiện thực giả.

 

Và giờ đây – Minh Viễn đang lặp lại những câu chữ mà hắn từng nghe chính mình nói ra.

 

Một vòng lặp bắt đầu khép kín.

 

Nhưng chỉ duy nhất một câu –

Câu mà Minh Viễn B đã nói ra bằng tất cả bản năng –

Không nằm trong bất kỳ kịch bản nào.

Không đến từ vòng lặp, không thuộc về logic.

 

Một câu nói… mà chính hắn cũng không hiểu tại sao lại nói ra.

 

“Tao đến đây là vì bọn mày.”

“Tao đã hoàn thành lời hứa với bọn mày rồi.”

 

Câu nói vang lên, khiến không gian như chậm lại một nhịp.

 

Minh Viễn B nhìn chính mình – rồi cúi đầu, suy ngẫm.

 

“Lời hứa nào…?”

“Bọn mày… là ai?”

“Tại sao mình lại cảm thấy… quên thuộc khi nói ra câu đó…?”

 

Hắn có cảm giác…

Như đã từng thề nguyện.

Như đã từng mất mát.

Như đã từng gào khóc vì điều gì đó rất quan trọng.

 

Nhưng giờ…

Không còn một ký ức nào sót lại.

 

Minh Viễn B đưa tay lên ngực mình.

Ngón tay run nhẹ.

 

Không phải vì sợ.

Mà là vì… hắn đang cố giữ lại một thứ gì đó đang tuột khỏi tay.

 

“Câu nói đó…”

“Là thật.”

“Là phần còn sót lại trong mình.”

“Nhưng mình lại không biết lý do tại sao nó tồn tại.”

 

Và rồi…

 

Hắn ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu.

 

“Không sao.”

“Nó không quan trọng nữa.”

 

Không phải vì hắn đã quên.

Mà là vì…

Hành trình vẫn phải tiếp tục, ngay cả khi không còn ai để giữ lời hứa.