Những tia nắng đầu tiên rọi thẳng vào khuôn mặt của Minh Viễn B.
Không phải ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng sớm.
Cũng không phải ánh nắng vàng óng như mật buổi giữa trưa.
Mà là ánh nắng gắt gỏng của buổi chiều muộn.
Nó hằn lên da thịt như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Nó không báo hiệu khởi đầu — mà là kết thúc.
Minh Viễn B khẽ nhíu mày.
Hắn, kẻ có thể thao túng trọng lực, bẻ cong không gian, xuyên qua thời gian như người ta băng qua vạch kẻ đường...
Nhưng trước cái nắng này, hắn vẫn chịu thua.
Cái nóng có thứ quyền lực nguyên thủy mà cả hệ thống cũng chẳng thèm lập trình lại.
Thứ luật lệ không ai né được.
Thứ tồn tại trước cả khi có loài người. Trước cả hệ thống. Trước cả hắn.
Ánh nắng cháy gắt đổ xuống như búa tạ.
Minh Viễn B nheo mắt, nhìn quanh đầy căng thẳng.
Hắn đang tìm — chiếc xe đạp điện của mình.
Hắn không có nhiều thời gian.
“Phải nhanh lên...
Sau 30 phút nữa, trọng lực sẽ không còn đứng về phía mình nữa.”
Minh Viễn B biết rõ điều đó.
Hắn thoát ra khỏi không gian xoắn kia là bởi vì ở tầng thực tại của hắn, trọng lực đã đảo chiều.
Trọng lực không còn nghiêng về hắn — nên điểm tựa mất đi, và không gian… khôi phục.
Hắn đã đoán trước điều này.
Còn 30 phút.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, dù trọng lực không còn “ủng hộ” hoàn toàn, nó vẫn quay quanh hắn như vệ tinh chưa rơi khỏi quỹ đạo.
Vẫn đủ — để di chuyển.
Và... để làm một điều thú vị hơn.
Hắn có thể gặp Minh Viễn.
Nghĩ đến đó, Minh Viễn B nở nụ cười.
Một nụ cười rất nhẹ — mà như có mùi kim loại trong không khí.
Hắn leo lên yên xe đạp điện.
Bật công tắc.
Tiếng khởi động vang lên — bụp — như khai màn cho thứ gì đó lớn lao.
“Được rồi…
Xuất phát thôi.”
Trong quán nước im lặng như tờ…
Diệu Nhiên vẫn còn nằm vật vã giữa sàn nhà lạnh toát.
Chiếc túi ni lông úp trên đầu trùm kín mặt mũi, máu nhẹ rỉ ra từ một kẽ hở nhỏ, trôi thành vệt mỏng trên sàn gạch.
Cô… có vẻ như đã chết rồi.
Nhưng rồi.
Một điều không thể giải thích xảy ra.
Ngay khi không gian chìm vào im ắng...
Đôi chân nhỏ nhắn của cô khẽ nhòe đi — mờ mờ như đang biến mất.
Và sau đó...
BẦM!
Như có tia điện nổ tung trong lồng ngực, toàn bộ tứ chi của Diệu Nhiên giật lên dữ dội.
Cơ thể cô co lại, chân tay cong queo như búp bê bị vặn gãy, run rẩy từng nhịp.
Cô… vẫn còn sống?
Hay là...
Chỉ là cơ thể đang phản xạ sau cái chết?
Mặt trời vẫn thiêu đốt.
Con đường bê tông giãn nứt dưới sức nóng kinh hoàng.
Ấy vậy mà...
Một chiếc xe đạp điện nhỏ bé đang lướt như gió — băng băng qua từng con xe tải, từng chiếc mô tô — không chút chần chừ.
Trên bảng điện tử, tốc độ hiển thị vỏn vẹn:
"20 km/h."
Nhưng thực tế thì — nó đang xé toạc cả luật vật lý.
Xung quanh Minh Viễn B, bụi và đất đá không còn rơi thẳng.
Chúng như bị níu lại trên không trung, lơ lửng và quay chậm từng hạt — như thể không gian quanh cậu đã bị làm loãng.
Mỗi lần xe lướt qua, gió quật lên tạo thành một vệt xé không khí, nhưng kì lạ là chẳng có âm thanh nào vang lên.
Chỉ có tĩnh lặng dị thường – như thể thế giới đang đứng yên, còn Minh Viễn B là thứ duy nhất còn chuyển động.
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đó, ánh mắt lấp lánh như trẻ con lần đầu cưỡi tàu lượn siêu tốc.
“Đúng rồi… vượt qua nó đi, chiến mã đỉnh cao của ta…”
Cái xe đạp điện rẻ tiền dưới hắn cứ thế vượt qua hết xe này đến xe khác — như thể đây là một cuộc đua mà chỉ có một bên thật sự được tăng tốc.
Ở đâu đó phía sau — cảnh sát giao thông có nhìn cũng chỉ thấy một chấm mờ mờ, bảng tốc độ ảo hiện 20 km/h, chẳng thể phản ứng gì.
Minh Viễn B thì chỉ cười lớn hơn, tay buông nhẹ khỏi ghi-đông, nhắm hờ mắt.
Không cần giữ tay lái.
Không cần phanh.
Không cần luật.
Vì trọng lực, không gian — tất cả đã đứng về phía hắn.
Trước mắt hắn.
Một chiếc xe đạp điện quen thuộc đang bon bon chạy trên con đường nứt nẻ vì nắng.
Người lái mặc đồng phục học sinh, đội mũ lưỡi trai, đeo tai nghe — dáng vẻ uể oải, thờ ơ với thế giới.
Tốc độ: 20 km/h.
Đúng chuẩn. Không sai một ly.
Minh Viễn B nheo mắt.
“Ha… Đúng như mình nhớ.”
Giọng hắn bật ra, như thể vừa xem lại một đoạn phim cũ — nhưng lần này hắn đứng sau máy quay.
Hắn đã nhìn thấy chính mình.
Từng ánh nắng phản chiếu lên vành tai, chiếc cặp hơi nghiêng sang phải, cánh tay trái buông lỏng — tất cả đều khớp hoàn hảo.
Minh Viễn. Bản gốc.
Minh Viễn B bật cười — một tràng cười nhỏ, gằn giọng.
“Cuối cùng cũng gặp rồi… Người anh em của tôi.”
Rồi hắn thì thầm.
“Lần trước… mày từ đâu hiện ra khiến tao suýt thì đái ra quần.”
Hắn nhớ.
Cái ngày đó — hắn đang thong dong chạy xe, thì từ bên kia đường, một kẻ giống hệt mình xuất hiện.
Khoảnh khắc đó... đã bắt đầu tất cả.
Và giờ đây, Minh Viễn B — với tất cả ký ức đó — sẽ tái hiện đúng từng chi tiết.
Hắn bóp nhẹ tay ga.
Chiếc xe điện như lướt sóng, không phát ra âm thanh nào, như một hồn ma vút tới sau lưng Minh Viễn.
Chỉ cách khoảng năm mét.
Hắn rướn người ra, bắt đầu nghiêng đầu sang trái — nơi mà lần trước "hắn" đã bất ngờ xuất hiện.
“Thời khắc này… là của tao.”
Nghĩ đến đó, Minh Viễn B bỗng đổi hướng — hắn rẽ sang một con đường nhỏ song song.
Đúng lúc.
Minh Viễn — bản thể gốc — đang thong dong đi trên làn trái, mắt vẫn liếc qua cửa kính các cửa hàng bên đường.
Minh Viễn B giờ đã nằm ở bên phải.
Chỉ cách nhau đúng một chiều không gian.
Một người không biết, một kẻ đang chuẩn bị xuất hiện.
Minh Viễn B siết nhẹ tay ga.
Đồng hồ điện tử bắt đầu nhảy số:
20… 30… 40… 50 km/h.
Vút!
Xe lướt đi mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tĩnh lặng đến rợn người.
Hắn tăng tốc, vượt qua những khúc ngoặt hẹp, hàng loạt xe máy, ô tô — như một cơn gió ma không hình, không dạng.
Chạm tới một đoạn đường gồ nhẹ, Minh Viễn B bất ngờ xoay tay lái — thực hiện một cú drift đầy ngạo nghễ.
Rẹt—!
Xe nghiêng gần chạm mặt đường, gần như quét sát mặt đất.
Cả thân xe và thân người chỉ cách mặt đường đúng một làn bụi.
Không tiếng động. Không ma sát. Không sượt lốp.
Chỉ có một cơn xoáy bụi mỏng xoay quanh, như vành đai sao Thổ.
Ngay sau cú drift, Minh Viễn B bẻ tay lái, dựng xe lên và lao thẳng tới một mô đất nhỏ phía trước.
"Boom—"
Nhưng không có tiếng nổ nào.
Chỉ có chiếc xe điện lướt lên như một con cá voi vọt khỏi mặt nước.
Xe và người bay lên không trung, vẽ nên một parabol kỳ dị.
Giữa không gian tĩnh lặng đó, Minh Viễn B lộn một vòng xe — đầu xe quay ngược, thân người uốn cong như thể đang khiêu vũ với không gian.
Rồi...
Phập—!
Bánh xe tiếp đất.
Nhưng không phát ra âm thanh.
Không có bụi.
Không có xung lực.
Chỉ có vài hạt bụi bay lơ lửng, quay quanh xe như quỹ đạo của các vệ tinh.
Tĩnh lặng tuyệt đối.
Pha trình diễn như của một kẻ đi ngược với vật lý. Một kẻ không sống cùng quy luật với những người bình thường.
Minh Viễn B nghiêng đầu nhìn lại con đường song song bên kia.
Hắn thấy cái bóng của chính mình, đang đi trong thế giới cũ kỹ, chưa hề biết điều gì sắp đến.
Hắn bật cười, nhỏ nhưng sắc:
“Mày chuẩn bị bất ngờ đi, Minh Viễn à... Lần này tao là người xuất hiện.”
Minh Viễn B tiếp đất an toàn lên mặt đường bê tông bỏng rát dưới ánh nắng chiều.
Hắn không nói gì.
Cũng chẳng cần nói.
Chiếc xe đạp điện lướt đi êm ru, như thể tất cả cú lộn nhào khi nãy chỉ là một cái “vươn vai” nhẹ nhàng.
Nhưng… đôi mắt của hắn thì không rảnh rỗi.
Chúng dán vào gương chiếu hậu, nơi một cậu học sinh đang dần hiện ra trong tầm nhìn méo mó.
Minh Viễn — phiên bản gốc — vẫn chưa nhận ra điều gì.
Cậu ta cứ thế ngẩn ngơ nhìn qua những cửa tiệm, quán ăn hai bên đường.
Như một người lữ hành ngây thơ bước vào mê cung mà không biết rằng đường ra đã bị đóng lại.
Mãi đến vài phút sau, Minh Viễn mới giật mình ngước mắt.
Đôi mắt cậu dừng lại đúng vào thứ cần thấy — chiếc xe đạp điện trước mặt mình.
Một chiếc xe có vẻ quen, nhưng lạ.
Có thứ gì đó không đúng.
Cậu hơi cúi người về phía trước, tò mò.
Trong ánh mắt lấp lánh lên một tia hứng thú rất con người — hồn nhiên, không phòng bị.
Phía trước, Minh Viễn B cười.
“Haha, đúng là mình có khác...”
Hắn liếc qua bên đường.
Khoảng trống giữa các tòa nhà dần mở ra.
Một ngã tư hiện lên.
Ngã tư — nơi những hướng đi chạm vào nhau.
Nơi quá khứ, hiện tại và giả lập sắp va vào nhau một cách không thể cứu vãn.
Minh Viễn B nheo mắt.
Nụ cười nhếch lên.
Lạnh. Ác. Và đầy điềm gở.
“Được rồi, Minh Viễn à…
Lần này, mày nên biết ơn tao đi.”
“Tao sẽ cho mày thấy — cái gọi là ‘hiện thực giả’ thật ra... vẫn luôn chờ đợi mày.”
“Không có tao, nó vẫn sẽ bắt đầu.
Nhưng… chính tao sẽ là nút bấm.”
“Tao là khởi đầu của thảm họa này.”
“Mày nên cảm ơn tao đấy…”
“Bởi vì nếu không có tao—hiện thực giả này sẽ chẳng bao giờ để lộ một chút dấu hiệu nào.”
“Không ánh sáng rạn nứt.
Không tiếng cảnh báo.
Không có gì cả.”
“Nó cứ thế mà tồn tại — âm thầm đến rợn người.”
“Một sự kiện thật, nằm giữa lòng thực tại… mà không ai, không một ai có thể phát hiện.”
“Và chính vì cái bản chất bí ẩn đó…”
“Nó sẽ mãi mãi là một cái bóng. Một lớp vỏ hoàn hảo.”
“Trừ khi…”
“Có người như tao.”
“Trừ khi mày phát hiện ra nó — thì nó mới bắt đầu lộ mặt.”
“Còn nếu mày không biết gì, không nghi ngờ gì... thì tất cả sẽ cứ như thế mà tiếp tục.”
“Một cơn mộng dài, không có chuông báo thức.”
Nghĩ đến đây thôi, hắn đã biết:
Đến rồi.
Nơi này — cái điểm vô hình mà mọi sự kiện sẽ giao cắt.
Đây không chỉ là ngã tư giao thông, mà là ngã tư của hiện thực.
Minh Viễn B từ từ giảm tốc.
Chiếc xe điện trượt chậm lại như thể chính mặt đường đang kiềm giữ hắn.
Hắn dừng ở vạch trắng, mắt không chớp.
Hắn thì thầm:
“Hai phút... à không — ba.
Ba phút nữa thì mọi thứ sẽ bắt đầu.”
Rồi hắn quay đầu.
Phía sau, Minh Viễn đang lật đật đạp xe, như thể đang định mở lời chào.
Minh Viễn B khẽ cười, nụ cười phấn khích như một đứa trẻ sắp bóc quà sinh nhật:
“Haha, tới đây đi.”
“Chỉ còn vài mét nữa thôi…”
“Người bạn thân mến của tôi…”
Hắn đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh nhìn sắc như đường ranh giới giữa hai thế giới.
“Mọi thứ... sắp bắt đầu.”
Khi chỉ còn 5 mét nữa, Minh Viễn B đột ngột quay lại.
Ánh mắt hắn sáng lên, nụ cười trên môi vẫn chưa kịp tắt.
Nhưng rồi — chuyện gì đó xảy ra.
Minh Viễn đang đạp xe phía sau, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thân thiện như mọi khi, giơ tay chào. Nhưng khi hắn nhận ra ánh mắt của Minh Viễn B, sự hoảng loạn bỗng chốc xâm chiếm.
Cái gì đó trong không khí thay đổi ngay lập tức.
Minh Viễn kia bắt đầu chỉ tay vào mắt Minh Viễn B, miệng hắn thốt ra một câu mà ngay cả hắn cũng không thể ngừng.
"Song tru... song trun... SÒNG TRÙNG!"
Giọng hắn vang lên trong nỗi kinh hoàng không thể giấu diếm.
"Sóng trùng?"
Minh Viễn B nhướng mày, cảm giác lạnh lẽo chợt ùa về.
Không phải là một câu nói vô nghĩa.
Đó là một cảnh báo.
Mọi thứ như dừng lại.
Không khí xung quanh như bị đè nén bởi một lực vô hình.
Từ những lời nói này, Minh Viễn B bắt đầu hiểu ra — tất cả những gì hắn chuẩn bị sẽ không như hắn nghĩ. Có gì đó đã bắt đầu...
Và nó sắp bùng nổ.