Chap 89 Làm sao để thoát ra?

“Hở?”

 

Minh Viễn B như cảm nhận được điều gì đó từ Diệu Nhiên.

Hắn cúi thấp xuống, sát mặt cô hơn — đôi mắt nheo lại, như đang cố soi thấu một thứ gì đó ẩn sau đôi mắt đẫm lệ kia.

 

Vẻ mặt hắn trầm ngâm.

 

Rồi... hắn mỉm cười.

 

Một nụ cười tươi như nắng mai.

Nhưng giọng nói lại trầm xuống, lạnh lẽo — như tiếng gầm rít bên tai.

 

“Mày chẳng nghe tao nói gì, đúng không?”

 

Diệu Nhiên giật bắn người.

 

Cô ngẩng đầu lên, tay run lẩy bẩy. Một chân còn đang cố lê lết ra phía cửa, chân kia giãy giụa yếu ớt — như một con vật bị thương đang cố thoát khỏi bẫy.

 

Nước mắt lại trào ra.

Đồng tử giãn to. Môi run run.

Cô giơ tay lên — cầm theo con dao gọt trái cây nhỏ nhặt được từ bàn — chĩa vào hắn, không chút sức lực.

 

Minh Viễn B đứng dậy.

 

Vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nhưng ánh mắt thì khác — sắc lạnh như lưỡi dao, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt tươi cười kia.

 

Trong mắt hắn, Diệu Nhiên chỉ là một vật thể sắp hết giá trị.

 

Cô biết. Cảm nhận được.

Từng thớ thịt trong người cô đang gào thét rằng: hắn sắp ra tay.

 

Nỗi sợ bùng phát.

Không còn nghĩ được gì nữa, Diệu Nhiên ném con dao vào hắn — dốc toàn bộ hy vọng cuối cùng.

 

Xoẹt!

 

Lưỡi dao rạch không khí, lao thẳng về phía Minh Viễn B.

Khoảng cách rất gần — cô biết hắn hoàn toàn có thể né. Nhưng… hắn không làm gì cả.

 

Dao bay đến, lóe sáng một cái — ánh thép lấp lánh trùng khớp với tia hy vọng trong mắt Diệu Nhiên.

 

Một tia sáng rực rỡ.

Một cú ném dồn hết bản năng sống sót.

 

KENG!

 

Lưỡi dao rơi xuống sàn.

Không hề chạm vào Minh Viễn.

 

Chỉ… rơi.

Như thể có một lực vô hình bẻ gãy ý chí của nó giữa không trung.

 

Diệu Nhiên sững sờ.

Mắt mở to. Miệng há hốc.

Cô không hiểu. Cô không muốn hiểu.

 

Minh Viễn B vẫn cười.

Cúi xuống, nhặt con dao từ sàn lên.

 

“Ê… mày có biết con dao đó với mày giống nhau điểm gì không?”

 

Hắn nhìn cô — đôi mắt đã hoàn toàn tước đi nhân tính.

 

“Cả hai… đều chỉ lóe sáng được một lần.”

 

“Rồi... lập tức vụt tắt.”

 

Hắn bẻ đôi con dao — rắc! — bằng tay trần.

 

Tiếng kim loại gãy vỡ vang lên — sắc và lạnh như số phận.

 

Diệu Nhiên nhìn thấy cảnh đó…

 

Ánh nhìn cô tối sầm.

Tia sáng cuối cùng trong mắt — vụt tắt.

 

Minh Viễn B cười khan.

 

“Haha... Tao đã nói rồi mà. Trọng lực luôn đứng về phía tao.”

 

Sau một hồi đùa cợt với nỗi sợ của Diệu Nhiên như thể một trò chơi mèo vờn chuột, cuối cùng hắn cũng rút khẩu súng lục ổ quay từ tay áo.

Kim loại ánh lên dưới ánh đèn, lạnh lẽo và đầy sát ý.

 

Hắn bắt đầu ve vẩy khẩu súng quanh đầu cô gái đang gục xuống đất, như thể đang thử xem có nơi nào bắn vào thì sẽ tạo tiếng hét to nhất.

 

Nhưng…

 

Không có tiếng hét nào.

Không còn phản kháng.

Diệu Nhiên đã buông xuôi.

Cô chỉ nằm đó, đôi mắt đờ đẫn, không còn sự sống — như thể tất cả nội tạng cảm xúc đã bị moi ra khỏi cơ thể cô.

 

Minh Viễn B nhíu mày.

 

“…Chán thật.”

 

Hắn chép miệng, giọng tỏ vẻ thất vọng, rồi cúi sát mặt xuống gần Diệu Nhiên hơn.

 

“Mày đâu cần tuyệt vọng đến mức này. Kiểu gì mà chả hồi sinh.”

“Mày là NPC mà. Mạng sống của mày không có thực giá trị.”

 

Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng, gần gũi — nhưng càng như vậy, nỗi ghê rợn càng dâng lên.

 

“Tao là người chơi. Tao muốn mày sống thì mày sống. Muốn mày chết thì mày chết. Nhưng điều đó... cũng chẳng quan trọng gì.”

 

“Lần này là mày, lần sau có thể là ông già ngoài chợ, bà cô trong siêu thị, hay một đứa bé lớp 1 nào đó.”

 

“Đơn giản thôi. Tất cả chỉ là... ngẫu nhiên.”

 

Hắn quay đầu, định nói thêm gì đó, thì bỗng khựng lại.

 

“À mà đúng rồi, để tao—… Ồ… ra rồi à? Đợi mã—…”

 

Cắt.

Một cơn đau giáng xuống đầu hắn như búa tạ.

 

Âm thanh rè rè bắt đầu vang lên bên tai — vặn vẹo, xé rách, chói gắt, như hàng ngàn tiếng radio chết chồng lên nhau.

Rồi…

 

Mắt hắn bắt đầu nhòe đi.

Không phải mờ kiểu sinh lý — mà là kiểu… như màn hình đang mất tín hiệu.

 

Tai hắn réo rắt hỗn độn: tiếng bảng bị cào, tiếng dao mài đá, tiếng la hét bị bóp méo, tiếng máy cưa kim loại.

Mũi hắn tê rần.

Miệng như bị điện giật.

Tứ chi... dần không còn cảm giác.

 

Cơ thể hắn — vật thể từng tự xưng là "người chơi" — đang bắt đầu gãy.

Không phải vì ngoại lực, mà từ trong chính cấu trúc của nó.

 

Thế nhưng…

 

Hắn vẫn không hốt hoảng.

Không một biểu cảm đau đớn.

Không giãy giụa.

Chỉ... nghiêng đầu.

 

Một nụ cười mỏng kéo lên trên môi hắn — kỳ lạ, như thể hắn đã chờ điều này xảy ra.

 

“Cuối cùng… cũng tới lượt mày, hả?”

 

Hắn lẩm bẩm. Một mình. Một cách vô cảm.

 

Cơ thể Minh Viễn B vẫn còn tê dại.

Hắn ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra. Hơi thở nặng nề như vừa bước ra từ giấc mơ ngược.

 

Tay run run, hắn lục trong thùng rác gần đó, lấy ra một chiếc túi nilon màu đen. Loại túi dày, mờ đục — đủ lớn để trùm kín một cái đầu người.

 

Mặc kệ cơn nhức nhối đang dội từ não xuống tủy sống, hắn lết đến chỗ Diệu Nhiên.

 

Cô vẫn nằm đó. Bất động. Bất lực.

 

Hắn cúi xuống.

 

Một tay nâng đầu Diệu Nhiên dậy — như nâng một món hàng. Tay còn lại úp mạnh túi nilon xuống, chụp trọn khuôn mặt cô vào trong đó.

 

Rồi, không một lời báo trước, hắn rút súng.

 

Khẩu súng lục ổ quay.

Nòng súng dí sát vào lớp nilon.

Cạch.

 

“Một.”

 

Cạch. Cạch. Cạch. Cạch… Cạch.

 

“Sáu.”

 

Tiếng bóp cò vang lên đều đều, lạnh lùng — như tiếng kim đồng hồ tích tắc trên bàn mổ.

Dù không rõ có phát nào trúng đạn thật không — hắn vẫn đếm.

 

Mắt hắn giờ mờ đến mức không nhìn nổi phản ứng.

Tay hắn run đến nỗi không phân biệt nổi lực bóp cò và giật cò.

Tai hắn ù ù, chỉ còn lại tiếng ve ve không rõ nguồn gốc.

 

Nhưng hắn không tháo túi nilon ra.

Hắn không xác nhận.

Hắn… không muốn biết.

 

“Mày có biết về con mèo Schrödinger không?”

 

Minh Viễn B ngồi xuống, tay đặt lên bàn, giọng như đang giảng bài:

 

“Một con mèo bị nhốt trong hộp. Có thể sống, cũng có thể chết. Nhưng khi chưa mở hộp ra... thì nó đồng thời vừa sống vừa chết.”

 

Hắn chỉ vào chiếc túi đang trùm đầu Diệu Nhiên.

 

“Đó. Y hệt.”

 

“Tao không mở túi. Không xác định. Vậy mày sống hay chết… cũng như nhau cả thôi.”

 

“Tao bắn đủ 6 phát rồi. Hay mới 5? Ai mà chắc được. Giác quan của tao giờ như... trình giả lập lỗi hệ.”

 

Hắn cười khùng khục, ngón tay gõ nhẹ lên bàn theo nhịp.

 

“Tụi người chơi tụi tao vui cái là ở đây đấy. Không cần quan sát kết quả. Miễn là quá trình… nghe có vẻ hay ho.”

 

“Được rồi.”

“Tao bảo mày hãy quên hết những gì tao vừa nói.”

 

Minh Viễn B bật cười. Cười nhỏ thôi. Như thể vừa kể một câu chuyện cười buồn cười... chỉ có mình hắn hiểu.

 

“Tất cả chỉ là đùa thôi mà.”

“Chẳng có cái nào là thật đâu.”

 

Ngay khi nói xong, hắn thở ra một hơi dài.

 

“Phùuuu…”

 

Âm thanh như giải phóng.

Như một kẻ mộng du vừa tỉnh lại — hoặc vừa chìm sâu hơn vào cơn mộng.

 

Hắn dựa lưng vào ghế, tay đặt lên trán, ánh mắt nhìn lên trần nhà — trống rỗng.

Không nghĩ gì. Không cảm gì. Chỉ... tồn tại.

 

Cảnh tượng lúc này như một bức tranh méo mó vẽ bằng mực và máu.

Một thứ gì đó giữa ranh giới của thực tại và giả tưởng.

 

Nếu có người ngoài bước vào quán ngay lúc này, thứ họ sẽ thấy là:

 

Một cậu thiếu niên mặc đồng phục, đang ngồi vắt tay lên trán, trông có vẻ mệt mỏi vì nắng gió ngoài đường.

 

Dưới sàn: một nữ sinh nằm bất động, máu loang ra xung quanh như những vết mực loang trên giấy.

 

Trên đầu cô là một chiếc túi ni-lông, không rõ là do ai trùm vào, và không rõ bên trong... còn đang thở hay không.

 

Một cảnh tượng kỳ dị.

Tĩnh lặng. Rối loạn. Đầy mâu thuẫn.

Và vì thế... mới đáng sợ.

 

 

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Minh Viễn B cũng đứng dậy.

 

Cơ thể hắn giãn ra như một con rắn vừa lột xác xong.

Cái cảm giác tê dại đã tan biến. Hắn vươn vai một cái, rồi nhìn xuống Diệu Nhiên — vẫn nằm đó, bất động, máu khô lại từng mảng như những vết nứt trong bức tranh cổ.

 

“Xong rồi đấy. Các giác quan của tao hồi phục rồi.”

“Thấy chưa? Đó chính là cái gọi là trừng phạt từ hệ thống.”

 

“Người chơi như tụi tao… không nên nói quá nhiều về cái thứ vận hành bên dưới thế giới này. Nói ra nhiều quá, là nó giáng đòn.”

 

Hắn nhìn tay mình, siết lại thành nắm đấm, rồi lại thả ra.

 

“Tao nói với mày nhiều như vậy… là vì tao gấp.”

“Nên, mày nên biết ơn.”

 

Minh Viễn B rút từ trong cốp áo ra chiếc đồng hồ kim kiểu cổ.

 

11 giờ 30 phút.

 

Hắn mỉm cười.

 

Không phải nụ cười nhân hậu. Cũng không phải đắc ý.

Mà là... nụ cười của một người biết chính xác chuyện gì sắp xảy ra.

 

Hắn liếc về phía cánh cửa.

Cánh cửa ấy – nơi mà Diệu Nhiên đã tưởng là lối thoát.

Nơi cô đã bước ra, để rồi lại bị dẫn vòng trở lại qua lối nhân viên.

 

Một vòng xoáy.

Một Ouroboros.

 

Vậy Minh Viễn sẽ đi lối nào?

 

Hắn không làm gì đặc biệt.

 

Không phá cửa. Không biến mất. Không dịch chuyển.

 

Chỉ đơn giản là… mở cửa, và bước ra ngoài.

 

Cạch.

 

Tiếng cửa vang lên rất khẽ.

Nhưng không gian phía sau nó — là gì?

Một con phố? Một thế giới khác? Hay một màn chơi mới?

 

Không ai biết.

Diệu Nhiên không biết.

Chúng ta cũng không chắc.

 

Chỉ biết rằng, Minh Viễn B đã rời khỏi khung hình.