Chap 88 Bẻ cong không gian

Diệu Nhiên thét lên:

 

“Tránh xa tao ra! Mày mà dám làm gì… tao đập đó!”

 

Giọng cô run bần bật, nhưng vẫn cố giữ khí thế.

Tay quờ đại một cây lau nhà dựng gần quầy — giơ lên như vũ khí.

 

Cô vừa lùi, vừa hét.

Như một con thú nhỏ vừa sợ hãi, vừa cố cắn trả.

 

Nhưng…

 

Hắn vẫn đứng đó.

 

Bình thản.

Không nhích một bước.

Ánh mắt dán chặt vào cô — trống rỗng, không chuyển động.

 

Không có bất kỳ dấu hiệu nào của người sắp tấn công.

Cũng không có bất kỳ cảm xúc nào… của một con người.

 

Rồi hắn lên tiếng.

 

Giọng nói khô khốc, lạnh ngắt như kim loại gõ lên mặt kính:

 

“Mày không chạy à?”

“Tại sao mày không chạy ra khỏi đây?”

 

Diệu Nhiên như bị đấm vào não bởi câu hỏi đó.

 

Cô đứng khựng lại, mắt mở to.

Trái tim vẫn đập dồn dập, nhưng lý trí thì loé lên một chút tỉnh táo.

 

“Nó… đang hỏi mình tại sao không chạy?”

 

Cô lắp bắp, nửa nghi ngờ nửa hy vọng:

 

“Mày… mày không có ý đồ xấu thật à?”

 

Hắn chẳng buồn ngước mắt.

Vẫn ngồi đó, gương mặt không đổi, ánh nhìn lạc đi đâu đó, như đã chán luôn cả cuộc trò chuyện.

 

Giọng hắn khàn đặc:

 

“Đi đi. Tao không cản.”

 

Diệu Nhiên hoang mang.

 

Cô nhìn hắn chằm chằm.

Trong đầu vang lên đủ kiểu suy đoán.

 

“Nó lừa mình thì sao?”

“Hay đây là một kiểu tâm lý ngược?”

 

Nhưng rốt cuộc... cô không thấy hắn làm gì.

Không nhúc nhích. Không lên tiếng. Không đe doạ.

 

Thế nên, cô quyết định rút lui.

Cẩn thận. Từng bước.

 

Cô lùi về phía cửa ra, tay vẫn cầm cây lau nhà, mắt không rời hắn nửa giây.

 

Đến khi chỉ còn vài bước nữa là chạm vào tay nắm cửa, Diệu Nhiên vẫn cảnh giác.

 

Nhưng khi cô đảo mắt một vòng cuối cùng, ánh mắt hắn lại không hề nhìn cô nữa.

 

Hắn đang nhìn...

 

... về phía cánh cửa đối diện quầy – cửa phòng nhân viên.

 

“Hắn nhìn cái gì vậy…?”

“Phòng nhân viên à? Sao không nhìn mình nữa?”

“Mặc kệ đi, thoát thân trước đã...”

 

Rồi cô xoay người.

 

Đẩy cửa quán.

 

Lao ra ngoài.

 

Nhưng rồi… cô đứng khựng lại.

 

Cô vừa lao ra khỏi một quán cà phê —

…và đang lao vào… một quán nước.

 

Quán nước của cô.

 

Cảnh vật trước mắt không hề thay đổi.

Chiếc xe của cô vẫn dựng kia.

Cây quạt trần quay chậm rãi.

Quầy nước, bảng menu, mấy bộ bàn ghế quen thuộc… tất cả đúng y chang.

 

Cô đứng trơ giữa lối vào, vẫn trong tư thế chạy, nhưng giờ thì không thể nhấc chân nổi.

 

Ánh mắt đảo quanh trong hoảng hốt.

 

“Mình… mình chưa ra khỏi nơi đó?”

“Hay là… mình vừa đi vòng lại chính mình?”

 

Rồi ánh mắt cô quét sang bên trái.

 

Và cô chết lặng.

 

Ở một chiếc bàn gần cửa sổ, một chàng trai đang ngồi đó.

 

Mặc áo sơ mi trắng, dáng người thư sinh.

Tóc hơi rối, tay chống cằm, miệng mỉm cười rất… thân thiện.

 

Tay còn lại?

 

Đang cầm một phần cán dao.

Như thể đó không phải dao, mà là… một cái phi tiêu được mài kỹ.

 

Khi ánh mắt Diệu Nhiên và hắn chạm nhau, hắn không hề ngạc nhiên.

Chỉ giơ tay vẫy nhẹ, như chào người bạn cũ.

 

Miệng nở nụ cười nhẹ:

 

“Xin chào.”

“Lại gặp rồi.”

 

Rồi hắn nghiêng đầu, ánh mắt như chạm vào tâm trí cô.

 

“Mà này...”

 

“Cô có biết về Ouroboros không?”

 

Diệu Nhiên còn chưa kịp trả lời thì—

 

"Á—!"

 

Một cơn đau kinh hoàng đột ngột bùng lên từ chân cô.

 

Cảm giác... như có hàng trăm cây kim nhọn đâm xuyên vào da thịt cùng lúc.

Mỗi đầu kim lại xoắn một vòng.

Mỗi nhịp đập tim là một nhịp cào xé tủy sống.

 

Cô gục xuống.

 

Cả người sụp thẳng xuống nền gạch.

Tay ôm lấy đôi chân đang co giật, miệng hét trong đau đớn tột độ.

 

"KHÔNGGG...!"

 

Giọng cô xé toạc không gian, nứt toác cả tầng không khí đang bị bóp nghẹt.

 

Cô bật khóc.

Mắt nhòe nước.

Nỗi sợ hãi trào ra theo từng giọt lệ — làm mờ cả cảnh vật xung quanh như thể thế giới vừa biến thành một bức tranh sơn dầu bị dội nước.

 

Dù vậy, nước mắt không thể làm cô mù được.

 

Cô vẫn nhìn thấy rõ —

Thứ đang cắm sâu vào chân mình.

 

Một con dao.

 

Cán dao vẫn còn rung nhẹ.

Lưỡi dao cắm sâu đến mức phần máu trào ra từ miệng vết thương chuyển sang màu đen sẫm.

 

Dao găm qua thịt.

Xuyên qua lớp cơ.

Đâm thẳng vào xương ống chân.

 

Từ miệng vết thương, máu tuôn ra như bị mở vòi.

Lênh láng.

Nhuộm đỏ sàn nhà.

 

Diệu Nhiên run rẩy.

 

Tay cô run không kiểm soát, môi bật máu vì cắn chặt, cổ họng như bị bóp nghẹt bởi chính tiếng gào của mình.

 

Và trong cơn hoảng loạn tột độ đó…

Cô ngước lên.

 

Hắn vẫn ngồi đó.

 

Minh Viễn B —

Ngồi thư thái, chống cằm trên bàn như đang đọc báo buổi sáng.

 

Nét mặt không đổi.

Vẫn nụ cười mỏng.

Vẫn ánh mắt đó — cái nhìn thân thiện đến vô nhân tính.

 

Như thể…

Máu trên sàn, dao găm trên chân, tiếng khóc, tiếng hét… tất cả đều chỉ là một bản nhạc nền nhẹ nhàng trong một chiều Chủ Nhật.

 

Không một gợn sóng.

Không hối hận.

Không bận tâm.

Tiếng thét của Diệu Nhiên càng lúc càng thảm thiết.

 

Không còn là hét vì đau nữa.

Mà là hét vì hoảng loạn. Vì nỗi sợ. Vì sự hiện diện của Minh Viễn.

 

Cô không còn phân biệt được đâu là cơn đau, đâu là nỗi kinh hoàng nữa.

Tất cả hòa trộn lại, cuộn thành một cơn bão dữ dội trong đầu — làm mờ cả thị giác, lẫn lý trí.

 

Với cô lúc này... chỉ cần hắn còn ở đây, chỉ cần hắn còn tồn tại, là đã đủ khiến cô chết ngạt.

 

Thời gian trôi chậm như tan chảy.

 

Cho đến khi...

 

Giọng hắn vang lên.

 

Khô khốc. Khó chịu.

Như thể đã đợi cả đời để nói một câu mỉa mai.

 

“Cuối cùng cũng chịu im à.”

 

Minh Viễn vẫn ngồi ở đó.

Không tiến lại gần. Không thèm giúp.

 

Chỉ liếc mắt xuống, nhìn Diệu Nhiên đang nằm lê lết dưới sàn, người run rẩy, nước mắt và máu hòa lẫn ướt cả một khoảng gạch.

 

Cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng, ánh nhìn đầy van xin.

 

Làm ơn… buông tha… dừng lại…

 

Nhưng ánh mắt đó không làm hắn động lòng.

Hắn thấy. Nhưng không quan tâm.

 

Hắn thở dài.

Giọng nói trầm, khàn, như thể cổ họng hắn toàn cát và rỉ sét:

 

“Được rồi. Hét xong chưa?”

 

“Nói thật… nếu không vì muốn mày thật sự hoảng loạn, thì tao đã bịt cái miệng đó lại từ lâu rồi.”

 

“Chứ cái kiểu mày... dù có bịt mồm cũng không ích gì. Trong đầu mày vẫn sẽ tự la hét lấy thôi.”

 

Hắn nghiêng đầu, đưa mắt lướt qua cô một lần nữa.

Rồi nói chậm rãi, đều đều như đang dạy trẻ con:

 

“Thế… giờ bình tĩnh lại được chưa?”

 

“Tao cảnh báo nha — nếu mày còn khóc nữa, tao không đủ kiên nhẫn đâu.”

 

Lời cảnh cáo của Minh Viễn B, dù nhẹ nhàng như lông hồng, đối với Diệu Nhiên lại như một chiếc còng vô hình.

 

Một mệnh lệnh. Không thể chống lại.

 

“Hức… hức… hức…”

 

Tiếng nấc nghẹn liên hồi.

Cô cố kìm nước mắt, nhưng không thể.

Ánh mắt vẫn hướng về phía hắn — vừa cầu xin, vừa khiếp sợ.

 

Minh Viễn B nhìn thấy ánh mắt đó.

 

Hắn gật đầu. Đầy mãn nguyện.

 

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt lấp lánh như thủy tinh, lạnh mà sáng — đối lập hoàn toàn với vẻ bình thản trên mặt hắn.

 

Giọng nói khàn khàn, vọng như tiếng gió rít qua hành lang trống rỗng:

 

“Này. Biểu hiện của mày… tốt lắm.”

 

“Tao có lời khen.”

 

Hắn mỉm cười.

Vỗ tay. Nhẹ nhàng. Chậm rãi. Nghe mà… sởn da gà.

 

Sau vài tiếng vỗ, hắn nghiêng đầu:

 

“Mày có biết tại sao, dù đã rời khỏi quán cà phê, mày lại quay trở lại đây không?”

 

Diệu Nhiên tai ong ong, đầu óc quay cuồng vì đau đớn.

Nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến cô gật đầu lấy lệ, giả vờ như đang nghe.

Vì cô biết: nếu để hắn nghĩ cô không lắng nghe, chuyện tồi tệ hơn sẽ xảy ra.

 

Minh Viễn B… cười hài lòng.

 

“Tốt.”

 

“Vậy để tao kể cho mày nghe…”

 

“Không gian này… thực ra là một hình xuyến.”

 

“Hiểu nôm na thì… như một chiếc bánh donut.”

 

“Từ góc nhìn bình thường thì không thấy gì lạ đâu. Nhưng nếu mày là nhân vật trong game — và tao thì đang chơi cái game đó — thì mày sẽ hiểu.”

 

“Lý do mày bị kẹt ở đây, là vì tao bẻ cong không gian.”

 

“Và kẻ giúp tao làm được điều đó… chính là Minh Viễn của mày.”

 

“Mỉa mai nhỉ? Người mày tin tưởng nhất lại là cái neo khiến mày mắc kẹt ở đây.”

 

“Cách tao làm rất đơn giản. Tao tính toán điểm đầu và điểm cuối di chuyển — từ nhà để xe đến quán nước này — vừa đủ để tạo thành một không gian khép kín, hoàn hảo như một hình xuyến.”

 

“Kết hợp với yếu tố thời gian — tao di chuyển ngược hướng với Minh Viễn — để tránh bị hệ thống đồng hóa.”

 

Hắn nheo mắt, giọng đều đều như đang đọc lý thuyết vật lý nâng cao:

 

“Tao là một vật thể đặc biệt.”

 

“Tao không thuộc không gian này. Tao thuộc về một tầng thực tại khác — tầng biến dạng.”

 

“Tầng đó nặng hơn, và các vật thể trong đó cũng vậy. Tao mang khối lượng vượt mức không gian hiện tại có thể xử lý.”

 

“Vậy làm sao tao vẫn đi lại, vẫn nói chuyện như người bình thường?”

 

“Dễ thôi. Tao thao túng trọng lực. Ở tầng thực tại của tao, quy luật vật lý rất… mềm.”

 

“Tao chỉ cần cài lại trọng lực, gán một điểm bắt đầu và điểm kết thúc, rồi chỉnh dòng thời gian ngược pha với Minh Viễn — bùm.”

 

“Tao chính là giá trị âm.”

 

“Minh Viễn là giá trị dương.”

 

“Nếu không làm vậy, hệ thống sẽ hiểu nhầm tao và nó là một — rồi gộp lại.”

 

“Kết quả sẽ vẫn là một Minh Viễn — nhưng là tao, hay là nó? Ai biết được?”

 

Hắn nhún vai. Cười.

 

Rồi cuối cùng, hắn kết luận bằng một cái nhìn chòng chọc đầy khinh miệt:

 

“Tóm lại thì... mày kẹt ở đây, vì tao dùng Minh Viễn làm neo không gian.”

 

“Và mày chẳng thể thoát. Vì cái vòng này — tao đã bẻ cong nó bằng chính cái thằng bạn thân của mày.”

 

Diệu Nhiên ngồi bệt dưới sàn, hai tay run rẩy ôm lấy đôi chân bê bết máu.

 

Cô không còn biết mình đang nghe gì.

Toàn bộ mớ lý thuyết đó — vật thể, tầng thực tại, hình xuyến, điểm giao, giá trị âm…

 

Nó như thể đến từ miệng một kẻ điên.

 

Cô nhìn hắn.

 

Hắn vẫn cười. Vẫn thao thao bất tuyệt.

Vừa như một giáo sư vật lý cấp cao, vừa như một bệnh nhân tâm thần ở viện điều trị lâu năm.

 

Trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ:

 

“Nó… bị điên.”