CHƯƠNG 36: NGUYỆT ĐÀN KHAI YẾN, KHÁCH QUÝ GIÁNG LÂM

Lời nói của Mị A vừa dứt, cả Địa Linh Hỏa Phong Đàn lại một lần nữa chìm vào sự im lặng nặng nề. Kế sách "tương kế tựu kế" đã được đưa ra, nhưng ván cờ với Thương Khung Triều Đại và kẻ giấu mặt bí ẩn vẫn còn là một ẩn số, phủ một tầng sương mờ lên tâm trí các bậc cường giả của Thái Sơ Thần Triều.

Thánh đàn mênh mông không thấy giới hạn, được đúc từ một loại thần kim màu đỏ sẫm, mặt sàn ấm áp, phảng phất khí tức của địa hỏa nguyên thủy. Những đường vân cổ xưa trên đó không phải là vật chết, mà như những dòng chảy dung nham đã ngưng đọng, khẽ sáng lên rồi lại lụi tàn theo từng nhịp thở của ngọn lửa thiêng giữa đại điện. Trên những cây cột trụ khổng lồ cắm thẳng vào hư vô, từng con hỏa phượng hoàng bằng xích kim nhắm mắt ngủ say, nhưng những chiếc lông vũ trên thân chúng thỉnh thoảng lại khẽ rung động, tóe ra những tia lửa li ti khi cảm nhận được sự biến đổi trong tâm cảnh của những người có mặt. Không khí đặc quánh, trang nghiêm, mang theo sức nặng của vô tận tuế nguyệt.

Sau một hồi trầm mặc, Thái Nhất Chân Quân mới chậm rãi hướng ánh mắt về phía Tiên Tử Mặc Di, người vẫn tĩnh lặng như một làn khói mỏng từ đầu đến cuối. Chàng cất tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng: "Vậy còn Mặc Di, nàng có cao kiến gì không?"

Được hỏi, Mặc Di vẫn giữ vẻ tĩnh tại, không trực tiếp trả lời. Nét mặt nàng bỗng thoáng vẻ bồn chồn hiếm thấy, tâm tư dường như đang trôi về một nơi xa xăm. Nàng khẽ buông một tiếng "huh", rồi với một giọng nói có phần thô nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm, nét mày thanh tú khẽ cau lại:

"Năm xưa Thương Khung không có ngoại lệ, nhưng hôm nay họ phá lệ để gửi thư mời. Đúng như Mị A nói, Lão bà bà đó quả thực xảo trá." Nàng khẽ gật đầu đồng tình, rồi ánh mắt thoát tục của nàng nhìn về phía Thái Nhất Chân Quân. '...Nhưng ván cờ này, ta cũng đã tự mình đi một nước.' Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thoát tục nhìn thẳng vào Thái Nhất Chân Quân và Mị A, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như một tiếng sấm nổ giữa thánh đàn: 'Vài hôm trước, một cánh hạc giấy đã theo gió bay về phương xa, mang theo lời mời của riêng ta.'

Tin tức này còn bất ngờ hơn cả lá thư của Thương Khung. Không khí trong thánh đàn vốn đã ngưng trọng nay lại như đặc quánh lại. Các vị trưởng lão, tướng quân vốn đang đứng im như tượng đá cũng bất giác có những cử động rất nhỏ: một cái siết tay, một hơi thở bị dồn nén.

Riêng Mị A, nàng chỉ khẽ nhắm mắt, nhưng những đường vân cổ xưa trên nền thần kim dưới chân lại bỗng nhiên sáng rực rồi vụt tắt. Trong tâm thức của vị quân sư, một bàn cờ vũ trụ mới đã được tái lập, tính toán hàng vạn khả năng từ biến số bất ngờ này.

Thái Nhất Chân Quân ngồi trên bảo tọa, gương mặt vẫn giữ vẻ thanh tịnh, không một chút biến sắc. Nhưng ngay khi Mặc Di vừa dứt lời, chàng cất tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm hỏi về việc chuẩn bị lễ nghi tiếp đón, thì gần như cùng một lúc, thanh âm lạnh lùng của Mị A cũng vang lên với một câu hỏi có cùng nội dung, nhưng ẩn chứa sự thăm dò về thân phận và thực lực của các vị khách.

Hai câu hỏi, một về lễ nghi, một về an nguy, vang lên gần như đồng thanh: "Mặc Di, nàng cho mời những ai, họ thế nào, để chúng ta chuẩn bị lễ tiếp đón?"

Đối mặt với sự quan tâm đồng điệu của hai người quyền lực nhất, Mặc Di, người vốn luôn mang vẻ xa cách, hai gò má bỗng ửng hồng. Nàng bật ra một tiếng cười khẽ dịu dàng, một nụ cười hiếm hoi làm tan đi khí chất băng giá thường ngày, khiến cả thánh đàn như bừng sáng.

"Ha ha ha, vậy Thượng Tiên Chân Quân hãy cho các thị nữ chuẩn bị một bữa tiệc lớn đi."

Thái Nhất Chân Quân nhìn sâu vào mắt Mặc Di, thấy được sự vui vẻ chân thành trong đó, chàng không hỏi thêm. Chàng đứng dậy, uy nghi tựa thiên đế. Một âm thanh lớn, không phải từ miệng, mà từ chính ý niệm của Đạo, vang xa, truyền khắp Thần Triều: "Tất cả thị nữ, chuẩn bị không gian ngoài trời, bày đại yến tại Nguyệt Đàn, đón khách quý!"

Mệnh lệnh vừa ban, không gian trước mắt họ bắt đầu vặn vẹo. Ngọn lửa thiêng ở Địa Linh Hỏa Phong Đàn bùng lên cao vút rồi hóa thành một cánh cổng ánh sáng rực rỡ. Bước qua cánh cổng, sự nóng bỏng, uy nghiêm của thánh đàn lập tức biến mất, thay vào đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nơi đây là Nguyệt Đàn. Không khí mát lành, thanh khiết, mang theo hương thơm của vô số loài kỳ hoa dị thảo đang khoe sắc. Những dãy núi không cắm rễ trong đất, mà trôi lơ lửng như những hòn đảo ngọc, được nối với nhau bằng những cây cầu dệt từ ánh sao lấp lánh. Giữa thung lũng là một hồ nước không đáy, mặt hồ phẳng lặng như gương nhưng không phản chiếu bầu trời hiện tại, mà là một bầu trời đêm của một kỷ nguyên đã xa, nơi các chòm sao cổ đại mà người đời nay chỉ biết qua cổ tịch vẫn còn tỏa sáng.

Một bữa tiệc thịnh soạn đang nhanh chóng được bày biện. Hàng trăm thị nữ trong những bộ diêm y thoát tục rực rỡ, uyển chuyển lướt đi không một tiếng động, sắp đặt tiên tửu và linh quả trên những chiếc bàn bằng băng ngọc vạn năm. Tiên tửu đựng trong bình hồ lô ngọc, tỏa ra sương lạnh lượn lờ; linh quả thì căng mọng, tự phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Tiếng nhạc không do người thường tấu lên, mà do các tinh linh của hồ nước hóa thành những bóng hình mờ ảo, dùng tiếng vọng của nước để tạo nên những giai điệu vừa thanh tao lại vừa mang nỗi niềm của tuế nguyệt, khiến lòng người tĩnh lại.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Bất chợt, những giai điệu thanh tao của tinh linh hồ nước khẽ lạc đi một nhịp. Các bóng hình mờ ảo đang tấu nhạc thoáng chút run rẩy rồi đồng loạt lặn sâu xuống đáy hồ, trả lại cho Nguyệt Đàn một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Mặt hồ vốn phẳng lặng như gương bỗng gợn lên những vòng sóng màu vàng kim, không phải do gió, mà do một luồng uy áp vô hình từ trên cao đang giáng xuống. Những cây cổ thụ ngàn năm trong thung lũng, vốn chỉ khẽ đung đưa trong gió, nay lại đồng loạt cúi rạp cành lá, thân cây rung lên bần bật như đang thành kính triều bái một bậc đế vương tối thượng.

Tất cả mọi người, từ Thái Nhất Chân Quân đang nhấp một ngụm tiên tửu, Mị A đang trầm tư bên bàn cờ vô hình, cho đến từng thị nữ đang đứng hầu, đều đồng loạt ngẩng đầu. Ánh mắt họ xuyên qua những tầng mây tiên khí, nhìn về một điểm trên bầu trời xanh thẳm.

Lúc này, vòm trời Nguyệt Đàn không còn trong xanh nữa. Một vùng mây trắng tinh khiết, không phải mây thường mà được ngưng tụ từ linh khí bản nguyên, từ từ xuất hiện, xoay tròn rồi tách ra như một cánh cổng trời (Thiên Môn) đang hé mở. Từ bên trong cánh cổng, không phải là một luồng, mà là cả một biển ánh sáng vàng kim thuần khiết, mang theo Đế Uy (khí thế đế vương) không thể diễn tả bằng lời, như một dòng thác đổ xuống, gột rửa cả không gian. Linh khí tại Nguyệt Đàn, vốn đã tinh thuần, nay cũng phải run rẩy, cúi mình quy phục trước luồng khí tức vương giả, bá đạo này.

Mặc Di đứng bên bờ hồ, tà áo trắng tung bay trong luồng Đế Uy, đôi mắt nàng ánh lên một niềm vui và sự chờ mong chưa từng có. Nàng khẽ cất lời, thanh âm không lớn, nhưng giữa sự tĩnh lặng của vạn vật, lại vang vọng tựa như một lời tuyên cáo, một sự khẳng định cho một thần khúc hùng tráng sắp sửa bắt đầu.

'Họ đến rồi.'

Tiếng nói của Mặc Di vừa dứt, vùng mây trắng trên trời cao bỗng rẽ ra như một bức màn sân khấu được kéo sang hai bên. Khung cảnh tráng lệ của Thịnh Huyền Thần Triều lại một lần nữa tái hiện, khí thế còn có phần uy nghiêm hơn lần xuất hiện tại Tử Môn Quan. Hàng ngàn đóa hoa anh đào bằng linh khí xoay tròn, theo sau là chiếc Thần Long Bảo Thuyền dẫn đầu một hạm đội Phi Phượng Tiên Chu, chậm rãi tiến vào không phận của Thái Sơ Thần Triều. Trên mũi của chiếc thần hạm dẫn đầu, một bóng hình nữ tử tuyệt mỹ đứng đó, khí thế như một vị nữ đế giáng trần, khiến cả trời đất cũng phải lu mờ