Hoang Giới mênh mông, ván cờ của các bậc đế vương không ngừng xoay chuyển. Ở nơi này, những Thần Triều đang tính kế lẫn nhau, thì ở một góc trời khác, những nhân duyên kỳ ngộ lại lặng lẽ nảy mầm, chờ ngày kinh động thiên hạ.
Tại một nơi xa xôi trong lãnh địa của Tử Môn Quan, có một thung lũng quanh năm mây mù bao phủ. Nơi đây là Bạch Lang Các, một hành cung mà sự tĩnh mịch đã trở thành chủ nhân, nơi không khí thanh tao đến mức có thể nghe được cả tiếng lá trúc rơi, mang theo một nỗi u tịch tựa như một tiếng thở dài ngàn năm.
Những tòa lầu các được tạc từ bạch ngọc ngàn năm, mái cong lợp ngói xanh biếc, ẩn mình giữa một rừng trúc tím cao vút
Gió thổi qua, cả rừng trúc chỉ xào xạc một âm thanh trầm thấp, du dương, ngoài ra không còn bất kỳ một tiếng động nào khác
Sương mỏng lượn lờ quanh chân các tòa lầu, khiến cho khung cảnh vừa hư ảo như tiên cảnh, lại vừa mang một vẻ cô liêu, xa cách trần thế.
Sau khi cuộc hội ngộ với Thánh Đế và Thanh Khuê kết thúc, Ngọc Diệu Linh cùng các cận vệ và Tử Tâm đến đây thăm Uyển Nhi sau những ngày bận rộn chuyện chính sự mà nàng không thể đến. Nàng đang đứng giữa một khoảng sân rộng lát đá xanh rêu, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, trong lòng ngập tràn suy tư, thì không khí tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng cười trong veo, non nớt tựa chuông ngân.
"Hahahahhahaha! Sư tôn, người lại đây coi, con đã thu phục một con thú!"
Ngọc Diệu Linh hướng mắt về phía phát ra âm thanh, nhưng rồi vẻ bình thản thường ngày trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng chợt cứng lại, đôi mắt phượng vốn sâu không thấy đáy bỗng sững lại, thay vào đó là một sự hốt hoảng hiếm thấy.
Tử Tâm, người luôn đứng sau như một cái bóng, cảm nhận được sự khác thường, khẽ cất tiếng, thanh âm lạnh lẽo nhưng đầy quan tâm: "Tông chủ, chúng ta sẽ quan sát thêm về Uyển Nhi lúc này, không nên chạy lại đó."
Diệu Linh sau khi nghe Tử Tâm nói, nàng trầm tư một hồi lâu. Nàng khẽ gật đầu, vẻ mặt trầm tư nhưng lại tỏa ra một khí sắc mềm mại, dịu dàng đến lạ. Nàng thì thầm, như tự nói với chính mình: "Đúng, đúng, ta nên quan sát một tí nữa về tiểu oa nhi này mới được."
Bởi vì, cảnh tượng trước mắt nàng, thực sự quá mức phi lý.
Tiểu đồ đệ của nàng, Uyển Nhi, đang ngồi vắt vẻo trên lưng một con Thanh Linh Long, thân hình uyển chuyển dài đến cả chục trượng, tựa như một dòng sông ngọc bích đang cuộn mình giữa không trung. Từng chiếc vảy xanh lam của nó không chỉ lóng lánh, mà như được ngưng tụ từ linh khí của biển cả, mỗi khi khẽ động lại phản chiếu ánh sáng, tạo thành những vầng hào quang hư ảo. Bộ râu bạc dài tựa thác nước, tung bay trong gió, mang theo khí tức của tuế nguyệt cổ xưa. Đôi mắt nó, to tựa hai chiếc đèn lồng, mang một màu xanh biếc sâu thẳm của đại dương, ẩn chứa trí tuệ và uy nghiêm của một sinh vật thượng cổ, nhưng giờ đây lại ánh lên vẻ cưng chiều, khoan khoái. Nó không hề có dấu hiệu bị thu phục, mà là đang tự nguyện để cho Uyển Nhi cưỡi trên lưng một cách dễ dàng.
Diệu Linh quan sát một hồi lâu. Thần thức của một bậc cường giả như nàng lặng lẽ quét qua, nhìn về con rồng kia, và trong tâm trí, vô số những lịch sử ghi chép của những bậc tiền nhân, những hình ảnh khắc ghi trên các bia đá cổ trong hang động về con linh thú này, lập tức ùa về.
Linh quang trong đầu nàng như vỡ nát! Từng mảnh ký ức, từng trang cổ tịch về các loại Thần Thú thượng cổ mà nàng đã đọc qua hàng ngàn năm bỗng nhiên ùa về, rồi lại bị cảnh tượng trước mắt đánh cho tan tác. Thanh Linh Long! Một sinh vật chỉ tồn tại trong những truyền thuyết xa xưa nhất, một hậu duệ thuần khiết của Long Mẫu! Sự phi lý này giống như một nhát búa vô hình, nện thẳng vào đạo tâm vốn đã vững như bàn thạch của nàng.
Nàng hít vào một hơi thật sâu. Một Linh Rồng thuần khiết được tu luyện từ Long Mẫu, tuổi đời ít nhất cũng phải 6.200 năm, tu vi đã sớm đạt đến Thần Thượng kỳ! Một con yêu thú có huyết mạch cao quý, sức mạnh kinh thiên như vậy, tại sao... tại sao lại để một đứa trẻ tám tuổi cưỡi trên lưng?
Nàng không thể tin vào mắt mình. Một linh thú cao ngạo như Thanh Linh Long, vốn cực kỳ khó gần, khó nhận chủ, nay lại ngoan ngoãn như một con thú cưng trước mặt Uyển Nhi. Sự tương phản này quá mức vô lý, vượt ngoài mọi lẽ thường.
Nhưng rồi, một ký ức khác còn kinh người hơn nữa hiện lên trong đầu Ngọc Diệu Linh, khiến trái tim vốn đã tĩnh lặng của nàng thực sự chấn động.
Không thể sai được... Theo những ghi chép tối mật của Tử Môn Quan, Thanh Linh Long này đã có chủ nhân! Linh khế của nó, từ hàng trăm năm trước, đã được kết ước với một thiếu niên tên Tịch Phiên ở bờ biển Hoa Dực xa xôi. Tại sao... tại sao nó lại ở đây, và lại thân thiết với Uyển Nhi đến vậy?
Nhìn cảnh tượng hài hòa đến khó tin trước mắt - một cô bé tinh nghịch đang vui vẻ vỗ nhẹ lên chiếc sừng rồng lấp lánh, và một con linh thú thượng cổ đang lim dim đôi mắt, khoan khoái nằm im tận hưởng - một câu hỏi lớn, một sự nghi hoặc kinh thiên hiện lên trong đầu Ngọc Diệu Linh, một câu hỏi có thể làm lay chuyển cả những nhận thức của một bậc cường giả như nàng:
Rốt cuộc, trên người tiểu đồ đệ này của mình, còn ẩn giấu những bí mật kinh thiên động địa nào nữa?
Vẻ mặt lạnh lùng, tựa như mặt hồ băng đã đóng băng hàng ngàn năm, trên gương mặt Diệu Linh dần tan đi, nhường chỗ cho một nụ cười vui vẻ hiếm thấy khi nàng nhìn Uyển Nhi. Một nụ cười mà chính nàng cũng ngỡ ngàng. 'Nghịch ngợm, hồn nhiên...' nàng thầm nghĩ, '...thật giống ta của những năm tháng chưa nhuốm màu bi thương.' Cái bóng của quá khứ và sự ấm áp của hiện tại đan xen, khiến cho sự bảo bọc nàng dành cho Uyển Nhi không chỉ là trách nhiệm của một sư tôn, mà còn là một lời hứa với chính quá khứ của mình.
Tử Tâm, vốn là đệ tử đời thứ nhất của Diệu Linh, một nữ tử mang vẻ đẹp thanh tao, khuôn mặt của nàng lúc này trầm mặc và khẽ bĩu môi. Có lẽ đứa trẻ này sau khi về Tông Môn đã khiến không khí thay đổi hơn. Con cảm nhận được Sư Tôn dạo gần đây vui vẻ hơn nhiều khi có Uyển Nhi.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của ái đồ, Diệu Linh mỉm cười, phá vỡ dòng suy tư của cả hai. Nàng cất lời: "Đúng vậy, đã hơn nghìn năm trôi đi ta chưa từng được vui vẻ như bây giờ." Đôi mắt sâu thẳm của nàng mang đậm chất thanh khiết nhìn về phía Uyển Nhi, khuôn mặt lại ánh lên nét vui tươi so với những năm tháng trước đây.
Diệu Linh lại nói, giọng nói mang một sự nhẹ nhõm hiếm thấy: 'Hôm nay quả là một ngày vui, phải không Tử Tâm?' Tử Tâm, ánh mắt vẫn tĩnh lặng nhưng đã có một tia ấm áp, khẽ đáp: 'Sư tôn... đã cười nhiều hơn trong một ngày hôm nay, so với cả trăm năm qua cộng lại. Con bé không chỉ đặc biệt trong mắt người, mà dường như còn đang thắp lại ngọn lửa đã nguội lạnh trong tim người.'