Gió khẽ lướt qua rừng trúc tím của Bạch Lang Các, tạo nên thứ âm thanh xào xạc trầm lắng, tựa như hơi thở của ngàn năm tĩnh tại. Sương mỏng lượn lờ quanh chân các tòa lầu bằng bạch ngọc, khiến không gian vừa hư ảo như tiên cảnh, lại vừa mang một vẻ cô liêu, thoát tục.
Giữa sự yên bình đó, một tiếng cười trong veo, non nớt tựa chuông bạc ngân nga bỗng phá vỡ sự tĩnh mịch, mang theo sức sống rạng rỡ của tuổi thơ.
Tại khoảng sân rộng lát đá xanh rêu, Diệu Linh Tiên Tử và Tử Tâm cùng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về một điểm trên bầu trời xanh thẳm. Ở đó, Uyển Nhi đang thỏa thích bay lượn trên lưng tọa kỵ mới của mình – một con Thanh Linh Long uy nghi.
Kỳ lạ thay, khi những dải sáng vàng kim từ tọa kỵ vô tình lướt qua các tòa lầu, thần thức của Diệu Linh bỗng khẽ động
Nàng cảm nhận được một sự cộng hưởng vi tế mà ngay cả Tử Tâm cũng không thể phát hiện.
Những phù văn thời đại chư thiên vốn đã im lìm ngàn năm trên đó, dường như đang được đánh thức
Chúng không chỉ chớp lên ánh sáng mờ ảo, mà còn ngân lên một âm hưởng trầm thấp, cổ xưa, như tiếng chuông chùa từ một kỷ nguyên đã bị lãng quên, đáp lại bằng một ngôn ngữ của Giao Ước và Huyết Thệ tù thuở sơ khai
Âm hưởng đó không phải lời cảnh báo, mà như tiếng thì thầm của những linh hồn hộ vệ đã ngủ say từ vạn năm, nay nhận ra khí tức của chủ nhân chân chính.
Âm hưởng đó không truyền qua không khí, mà vang vọng thẳng vào thần hồn, một sự chào đón... hoặc một lời cảnh báo, mà chỉ nàng mới có thể lờ mờ cảm nhận. Nụ cười của Uyển Nhi vẫn trong veo như nắng sớm, hoàn toàn không hay biết về sự dị thường mình vừa tạo ra.
Nhìn lên hình ảnh ấy, Tử Tâm, người luôn giữ vẻ mặt lạnh như băng, bất giác mỉm cười. Nàng cất lời, thanh âm vẫn lạnh lẽo nhưng đã có phần ấm áp hơn
"Có vẻ tọa kỵ mới này khiến con bé thực sự vui vẻ."
Nàng không đáp ngay
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn, và trong một khoảnh khắc, tiếng cười của Uyển Nhi dường như hòa tan vào tiếng cười của mẹ nàng trong một buổi chiều hoàng hôn đã xa, một ký ức mà nàng đã cố chôn vùi dưới ngàn năm băng giá. Bàn tay nàng bất giác siết lại
Nỗi đau xưa cũ vẫn còn đó, nhưng khi nhìn lại nụ cười rạng rỡ của Uyển Nhi, nó lại không còn nhức nhối như trước.
Đúng lúc đó, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc từ trên cao vọng xuống, cắt ngang dòng tâm tư của Diệu Linh:
"Sư tôn! Sư tỷ! Hahaha!"
Giọng nói vang vọng khắp không gian tĩnh lặng của Bạch Lang Các: "Sư tôn và sư tỷ lên đây chơi với con đi!"
Dứt lời, Uyển Nhi vỗ nhẹ lên chiếc sừng lấp lánh của tọa kỵ: "Diệm Sư, mau xuống đón sư tôn và sư tỷ của ta."
Nghe lệnh, con rồng khổng lồ gầm lên một tiếng trầm thấp đầy vui vẻ
Nó dang rộng đôi cánh, uyển chuyển lượn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống, cúi đầu ngay trước mặt Diệu Linh và Tử Tâm, khí thế uy nghiêm nhưng ánh mắt lại vô cùng thuần phục.
Tử Tâm khẽ nhíu mày, nàng tiến lại gần, nói nhỏ với Diệu Linh
"Sư phụ"
khí tức của nó có sự bá đạo của Long tộc, nhưng lại ẩn chứa nguyên tố thuần khiết của loài thú viễn cổ
Lai lịch của con linh thú này... e là không đơn giản."
Diệu Linh khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn con linh thú , rồi lại nhìn tiểu đồ đệ đang toe toét cười trên lưng rồng.
Một nụ cười bí ẩn thoáng hiện trên môi nàng
Con bé này, và cả tọa kỵ của nó... quả là một cặp chủ tớ đầy mâu thuẫn
Rốt cuộc, chúng đã mang theo những bí mật gì từ cõi hồng trần đến Tử Môn Quan của ta đây?
Nàng đưa ra quyết định. Thay vì truy hỏi thêm, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Uyển Nhi đang chuẩn bị trèo xuống.
"Được, chúng ta cùng đi dạo một vòng."
Nói rồi, thân ảnh thanh tao của nàng khẽ động, chỉ một bước đã nhẹ nhàng đáp xuống tấm lưng rộng lớn, vững chãi của con rồng. Tử Tâm cũng không một lời, lặng lẽ theo sau sư phụ, đứng ngay phía sau để bảo vệ. Uyển Nhi vui sướng reo lên, nép mình vào lòng sư tôn, cảm nhận một cảm giác an toàn và ấm áp chưa từng có.
Con rồng ngẩng cao đầu, gầm lên một tiếng đầy phấn khích rồi vỗ mạnh đôi cánh. Một luồng gió mạnh mẽ nổi lên, cuốn theo cả lá trúc và những cánh hoa li ti bay lượn trong không trung. Chỉ trong chớp mắt, nó đã bay vút lên trời cao, để lại Bạch Lang Các mỗi lúc một nhỏ dần phía dưới.
Cảm giác lao đi trên lưng rồng không giống như ngự kiếm phi hành. Không có linh khí bao bọc, chỉ có từng luồng gió nguyên sơ của cửu thiên lướt qua da thịt
Mỗi nhịp đập cánh của Diệm Sư không chỉ tạo ra âm thanh trầm hùng, mà còn như gảy lên một nốt nhạc của Đại Đạo, khiến tâm hồn người nghe cũng phải rung động theo
Uyển Nhi tò mò đưa tay ra, chạm vào những đám mây không phải bằng hơi nước, mà như được dệt từ chính linh khí của đất trời, cảm giác mát lạnh và tinh thuần len lỏi vào tận đầu ngón tay.
Nàng tò mò đưa tay ra, cố gắng 'bắt' lấy những đám mây trắng xốp đang trôi lững lờ ngay bên cạnh, chúng mềm mại và tan ra trong lòng bàn tay như những viên kẹo bông.
Một lúc sau, dường như cảm nhận được sự im lặng khác thường từ người bên cạnh, Uyển Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt trong veo không một gợn tạp chất nhìn thẳng vào Diệu Linh. Cô bé khẽ hỏi, giọng nói non nớt nhưng lại chứa đầy sự quan tâm chân thành
"Sư tôn, người có chuyện buồn phiền gì à?"
Nàng sững người. Bàn tay đang vuốt ve mái tóc Uyển Nhi của nàng khẽ cứng lại trong một khoảnh khắc, một ký ức đau thương sắc như mảnh vỡ thủy tinh chợt xẹt qua tâm thức.
Con bé này... không chỉ có căn cốt phi thường, mà tâm tư cũng tinh tế đến vậy sao? Nó có thể nhìn thấy cả những vết sẹo mà ta đã cố chôn vùi dưới lớp băng giá?
Một niềm vui ấm áp chợt lóe lên trong lòng nàng, xua đi những suy tư nặng trĩu. Nàng bất giác mỉm cười, một nụ cười thực sự dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Uyển Nhi.
"À không, ta không có gì. Chỉ là đang nghĩ, con đã có cái tên gọi gì cho tọa kỵ của mình chưa?"
Uyển Nhi nghe vậy thì vui vẻ ra mặt ngay, quên luôn câu hỏi vừa rồi. Cô bé tự hào ưỡn ngực, giọng nói lanh lảnh đầy kiêu hãnh
"Ha ha ha! Con gọi nó là Diệm Sư!"
Diệu Linh và Tử Tâm lại một lần nữa nhìn nhau, nhưng lần này trong mắt không chỉ là sự kinh ngạc, mà còn là một sự chấn động sâu sắc. Cái tên không quan trọng.
Điều quan trọng là sự tự nhiên, sự hiển nhiên trong lời nói của một đứa trẻ khi đặt tên cho một sinh vật thượng cổ. Như thể mối liên kết này đã được định sẵn từ trong bản nguyên, vượt qua mọi lẽ thường về huyết mạch hay tu vi.
Một mảnh ghép bí ẩn nữa vừa được đặt vào bức tranh vận mệnh của tiểu đồ đệ. Một bức tranh mà Diệu Linh cảm thấy, chính bàn tay của nàng, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể nào tùy ý sắp đặt, và tương lai của nó, có lẽ sẽ khuấy động cả một ván cờ lớn hơn nàng tưởng.