CHƯƠNG 39 : Tiếng Vọng Từ Biển Máu

Trên lưng Diệm Sư, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít nhẹ bên tai. Sau khi nghe câu trả lời hồn nhiên của Uyển Nhi, Diệu Linh và Tử Tâm chỉ lặng lẽ trao cho nhau một ánh mắt đầy ẩn ý. Những bí mật về Diệm Sư, và cả về chính Uyển Nhi, có lẽ cần thời gian để từ từ hé mở.

Nhìn nụ cười không chút âu lo của tiểu đồ đệ, Diệu Linh thầm quyết định. Nhưng trong một thoáng, thần thức của nàng dường như cảm nhận được một luồng khí tức đến từ một nơi khác, một cái nhìn mang theo sự thèm khát và một mùi máu tanh vô hình, khiến ngay cả một Thiên Nữ như nàng cũng bất giác cảm thấy rùng mình.

Cái nhìn vô hình đó không chỉ lướt qua, mà như một con đỉa đói bám chặt vào thần hồn nàng trong khoảnh khắc, trước khi bị chính đạo tâm của nàng đánh bật ra.

Đó không phải là ảo giác. Đó là một lời tuyên chiến từ một vực thẳm nào đó, một lời tuyên chiến nhắm vào chính đứa trẻ trong vòng tay nàng.

Điều quan trọng nhất bây giờ, là bảo vệ sự ngây thơ và bình yên cho đứa trẻ này.

Nàng hướng mắt về phía chân trời rực rỡ ánh hoàng hôn, khẽ nói:

"Diệm Sư, cứ bay về phía mặt trời lặn đi."

Con rồng như hiểu ý, gầm lên một tiếng rồi chuyển hướng, lao về phía vầng thái dương đỏ rực. Dưới ánh hoàng hôn, bóng của con rồng khổng lồ chở theo ba thân ảnh – một lớn, hai nhỏ – đổ dài trên những tầng mây, tạo nên một khung cảnh bình yên và ấm áp đến lạ thường.

Và trong một góc tối tăm, bị lãng quên của Thần Triều vĩ đại ấy, tồn tại một Cấm Khư mang tên Huyết Sắc – tổng đàn của Hội Huyết Tế.

Không khí nơi đây không phải để hít thở, mà để nuốt chửng. Mỗi một hơi vào là một lần nếm vị rỉ sét của máu đã khô vạn năm, cảm giác mặt đất dưới chân dính nhớp, như đang đi trên một lớp váng máu đông đặc. Những tiếng ai oán không chỉ vang vọng, mà như những lưỡi dao vô hình, cào xé màng nhĩ, len lỏi vào từng thớ thịt, gặm nhấm sinh khí, biến thần hồn thành một chiếc chuông gió cho vạn oan hồn gảy lên những khúc ai ca điên loạn...

Giữa biển máu, một tòa huyết điện khổng lồ được xây dựng từ xương trắng của không biết bao nhiêu sinh linh sừng sững đứng đó. Chính giữa đại điện, trên một chiếc ngai vàng tà dị cũng làm từ xương cốt, một thân ảnh đang ngồi im bất động.

Thân ảnh khoác một tấm pháp bào màu đỏ thẫm của máu đông, trên đó những đạo văn huyết tế thái cổ dường như vẫn đang còn sống, chúng chậm rãi uốn lượn, co giãn như những con đỉa hút máu, tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc. Hắn ngồi đó, tựa như đã hòa làm một với biển máu và những tiếng nguyền rủa xung quanh, toàn thân không có lấy một tia sinh khí, tựa như một pho tượng tà thần đã chết từ vô số kỷ nguyên.

Đây chính là một trong những tồn tại tà ác đáng sợ nhất Đa Vũ Trụ – Huyết Tổ Vạn Đồ.

Khi hạt bụi rơi xuống, toàn bộ Cấm Khư như nín thở.

Tiếng ai oán của vạn oan hồn bỗng im bặt. Sự im lặng này không đến từ sự yên bình, mà từ một nỗi kinh hoàng tuyệt đối, một uy áp cổ xưa đã bóp nghẹn cổ họng của từng linh hồn

Chính biển máu, vốn đã tù đọng ngàn năm, bắt đầu xoáy tròn một cách chậm chạp, đặc quánh quanh chân ngai vàng, như thể đang phủ phục trước vị chúa tể đích thực của chúng.

Chỉ khi đó

trong sự im lặng bị áp đặt này, đôi mắt của thân ảnh kia mới từ từ hé mở. Đó không phải là đôi mắt của một sinh linh, mà là hai khe nứt dẫn đến một vực thẳm chỉ có máu và sự hủy diệt, từ bên trong, hai vầng Huyết Nguyệt đỏ ngầu từ từ trồi lên, mang theo sự tàn bạo và một cơn đói khát đã bị dồn nén qua vô tận kỷ nguyên.

"Hửm...?"

Một âm thanh khàn khàn, ma mị phát ra từ cổ họng lão. Lão dường như vừa cảm nhận được một thứ gì đó, một "hương vị" quen thuộc nhưng lại vô cùng thượng phẩm, một "rung động" của huyết mạch cực kỳ nguyên thủy và thuần khiết, thứ mà lão đã tìm kiếm trong vô số kỷ nguyên nhưng chưa từng gặp được.

Ánh mắt Huyết Tổ Vạn Đồ xuyên qua không gian vô tận, dường như nhìn thấy được một điều gì đó. Sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười bệnh hoạn, cuồng tín và thèm khát đến điên dại từ từ nở trên môi.

Lão khẽ liếm đôi môi khô khốc của mình, giọng nói thì thầm trong huyết điện vắng lặng, hòa cùng tiếng oán niệm của vạn linh:

...Với huyết mạch thuần khiết này, ta không cần phải tái tạo thân thể một cách vội vã. Ta sẽ chờ kẻ 'nuôi dưỡng' nó. Ta sẽ để nó lớn lên trong sự ngây thơ, rồi vào thời khắc hoàn mỹ nhất, ta sẽ 'thu hoạch' linh hồn và huyết mạch của nó, dệt nên một thân xác mới không chỉ bất diệt, mà còn mang trong mình tiềm năng vô hạn của sự sống sơ khai! Mỗi một giọt máu của nó sẽ là một vì sao trong thiên hà của ta, và tiếng khóc của nó khi nhận ra sự thật, sẽ là bản thánh ca hay nhất cho sự đăng quang của ta!

Ánh mắt ác quỷ của lão xuyên qua biển máu, không nhìn vào một điểm vô định, mà dường như đang dõi theo một tinh lộ xa xăm dẫn về phía Cổ Thương Thần Triều.

"Sắp rồi..." – lão thốt lên với âm giọng vong linh – "Ngày Đại Tế của ta được phục hưng... sắp đến rồi..."

Một nụ cười tà ác đến rợn người hiện rõ trên mặt lão.

Lão vẫn nhớ như in ánh mắt vừa khinh bỉ vừa thương hại của Vấn Mạc Ly khi nàng phong ấn lão, hay lời phán xét đầy ngạo mạn của Vạn Thương Thánh Đế. Sự sỉ nhục đó đã nung nấu trong biển máu hàng vạn năm, trở thành chất dinh dưỡng cho lòng thù hận của lão. 'Vạn Thương... Vấn Mạc Ly... Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ dùng chính ruột gan của Thánh Đế để trang hoàng cho ngai vàng, và bắt Vấn Mạc Ly, 'ánh sáng' của Thần Triều, phải dùng chính linh hồn thanh cao của mình để dệt nên tấm thảm đẹp nhất cho ta chà đạp! Tiếng khóc của các ngươi sẽ là bản nhạc hay nhất cho bữa tiệc phục hưng của Hội Huyết Tế!'

...khiến cả biển máu phải sôi trào trong sự sợ hãi. Giữa tâm biển máu đang cuộn sóng đó, một hình ảnh mờ ảo hiện lên. Nó không phản chiếu vòm trời huyết sắc của Cấm Khư, mà như một cửa sổ méo mó nhìn thẳng vào một thế giới khác: một bầu trời hoàng hôn ấm áp, một con rồng khổng lồ, và trên lưng nó, nụ cười ngây thơ của một đứa trẻ. Nụ cười đó, giờ đây, đã trở thành tài sản riêng, là mục tiêu duy nhất trong giấc mộng tà ác của Huyết Tổ Vạn Đồ.