CHƯƠNG 40: Huyết Lệnh Triệu Tập

Tràng cười man rợ của Huyết Tổ Vạn Đồ cuối cùng cũng lắng xuống. Ngay lập tức, biển máu vốn đang gợn sóng vì phấn khích cũng trở nên tĩnh lặng như mặt gương, tiếng rên rỉ của vạn triệu oan hồn nghẹn lại trong cổ họng, không dám phát ra một âm thanh. Sự im lặng đột ngột còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét, đủ thấy uy quyền tuyệt đối của chủ nhân nơi này.

Đôi mắt tựa hai vầng Huyết Nguyệt của lão khẽ nheo lại, sự cuồng tín man rợ dần lắng xuống, nhường chỗ cho một sự toan tính lạnh lẽo đến đáng sợ. 'Diệu Linh Tiên Tử... Khí tức của con ả đó đã chạm đến ngưỡng cửa mà ngay cả ta thời kỳ đỉnh cao cũng phải kiêng dè. Vội vàng ra tay lúc này khác nào tự sát.' Lão thầm nghĩ, ngón tay xương xẩu gõ nhẹ lên một chiếc đầu lâu trên tay vịn ngai vàng. 'Cơ duyên ngàn vạn năm, tuyệt đối không thể vì một chút nóng vội mà thất bại. Phải triệu tập những con át chủ bài của ta. Ván cờ này... phải chơi một cách thật cẩn trọng.'

"Người đâu."

Giọng nói khàn đặc như tiếng kim loại ma sát của lão vang lên, không lớn nhưng đủ để át đi tiếng ai oán của vạn linh.

Ngay lập tức, một tên thị vệ thân hình tựa quỷ mị, khoác hắc bào che kín dung mạo, từ trong bóng tối của huyết điện trượt ra, quỳ một gối trước ngai vàng xương trắng, không dám ngẩng đầu. Hơi thở của hắn cũng như bị biển máu xung quanh hút cạn.

"Có thuộc hạ."

Huyết Tổ Vạn Đồ không nhìn hắn, ánh mắt vẫn hướng về một cõi xa xăm nào đó.

"Ngươi, nhanh chóng vào Huyết Tinh Khô," lão ra lệnh, "đánh thức bảy vị Lão Tôn đang ngủ say. Nói với chúng, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc."

Thị vệ không dám chần chừ, nhưng khi nhận lệnh, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kính sợ. Huyết Tinh Khô... đó là một nơi tu luyện âm khí và hàn khí đặc biệt của Tông Môn, hoàn toàn đối lập với huyết khí nóng bỏng của Cấm Khư. Bảy vị Lão Tôn đó, đều là những tồn tại cực kỳ đặc biệt, những kẻ đã từng một thời khuấy đảo phong vân, nay lại chọn cách ngủ say trong băng giá.

Nhưng mệnh lệnh của Huyết Tổ là tuyệt đối. Hắn cúi đầu tuân mệnh rồi thân hình chìm vào bóng tối, nhanh chóng tiến về phía sâu nhất của Điện Giáo Tinh.

Huyết Tinh Khô là một hang động khổng lồ được phong ấn bởi vô số huyết trận. Nhưng khi cánh cửa đá nặng trịch mở ra, bên trong không phải là biển máu, mà là một không gian trắng xóa, phủ đầy băng tuyết vĩnh cửu. Bảy khối huyền băng khổng lồ, trong suốt như pha lê, sừng sững đứng đó. Bên trong mỗi khối băng, một thân ảnh đang ngồi im, mắt nhắm nghiền, tựa như đã ngủ say từ hàng chục năm.

Thị vệ lấy ra một đạo huyết phù mà Tông Chủ ban cho, thực hiện một ấn quyết tà dị. Huyết phù hóa thành một dòng năng lượng máu, kích hoạt đại trận trên mặt đất. Các ấn ký màu máu bò lan trên sàn băng, truyền năng lượng vào bảy khối huyền băng.

"Rắc... rắc... rắc..." Khối băng đầu tiên không vỡ, mà tan ra thành một làn sương băng giá lạnh lẽo, một giọng nói trong trẻo nhưng không cảm xúc vang lên từ bên trong: "Chuyện gì mà phải kinh động đến cả giấc ngủ của chúng ta?" Giữa làn sương, Hàn Tử Thanh Chân Lão mở mắt, đôi mắt trắng xóa như nhìn thấu tâm can. Khối băng thứ hai nứt ra như vỏ trứng, Diệp Hàn Tuyết Đạo Nhân bước ra, mỗi bước chân của bà đều khiến những đóa hoa tuyết bằng băng tinh khiết nở rộ trên mặt đất, mang theo sát khí âm thầm. Khối băng của Phong Tư Vô Ảnh Lão thì không hề suy chuyển, nhưng thân ảnh bên trong đã biến mất từ lúc nào không hay, chỉ còn giọng nói thì thầm vang lên từ mọi góc tối của hang động: "Huyết Tổ... lại muốn bày trò gì đây?"

Thị vệ lập tức cúi đầu, cung kính nói:

"Bẩm chư vị trưởng lão, Tông chủ có lệnh mời các vị đến sảnh chính Cấm Khư bàn chuyện."

Bảy vị Lão Tôn của Hội Tuyết Tế đã hoàn toàn thức tỉnh. Khí tức của họ phân chia rõ rệt thành hai đẳng cấp.

Tên thị vệ cảm nhận được ba luồng áp lực nặng nề như biển sâu, khiến hắn gần như nghẹt thở - đó là khí tức của các bậc thầy Sắc Hải Cảnh.

Nhưng còn đáng sợ hơn là bốn người còn lại. Họ không tỏa ra khí tức, mà như bốn cái hố đen nuốt chửng ánh sáng và âm thanh, sự hiện diện của họ khiến không gian cũng phải méo mó.

Đó chính là những sát thủ thực sự của Hội, những kẻ đã bước vào Thần Ảnh Cảnh.

Họ gật đầu nhẹ, chuẩn bị rời đi

Nhưng tên thị vệ chưa xong việc

Hắn tiến đến một cánh cửa đá khác, cánh cửa mang một uy lực kinh thiên và được phong ấn kỹ càng hơn ở cuối hang động

Hắn lấy ra một lệnh bài nhuốm sắc máu, đặt vào một khe hở trên cửa.

Dùng cả hai tay xoay chuyển lệnh bài, hắn khẽ giọng, thanh âm còn kính cẩn hơn gấp bội phần:

"Bẩm Thủy Tổ Huyền Nguyên Thánh, Tông Chủ cho triệu kiến ngài vào điện chính."

Cánh cửa đá nặng nề không hề nhúc nhích, nhưng một áp lực kinh hoàng, cổ xưa và thuần túy hơn cả hàn khí vạn năm, bỗng từ bên trong tràn ra, như một con mãnh thú viễn cổ vừa tỉnh giấc. Bảy vị Lão Tôn vừa thức tỉnh, những kẻ vốn mang khí chất cao ngạo, bỗng đồng loạt biến sắc. Hàn khí tỏa ra từ Hàn Tử Thanh Chân Lão bất chợt bị ép ngược vào cơ thể, những đóa hoa băng của Diệp Hàn Tuyết Đạo Nhân còn chưa kịp nở rộ đã tan biến thành hư vô. Ngay cả những bóng ma của các bậc Thần Ảnh Cảnh cũng phải hiện rõ hình thù, không dám ẩn nấp trước uy áp này.

Vẻ tự phụ trên mặt họ biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm nghị và kính sợ. Họ vô thức lùi lại, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cánh cửa, như những hạ thần đang chờ đón một vị vua thực sự.

Ngay lúc này, một đôi mắt đỏ rực từ từ mở ra trong bóng tối sau cánh cửa.

Cánh cửa đá không mở.

Nó bị xóa sổ.

Vạn năm huyết chú, những ấn ký kiên cố nhất trên cửa đá, không phải bị phá vỡ, mà như đang 'chảy máu', rồi run lên bần bật trước khi lặng lẽ hóa thành hư vô. Cánh cửa đá tan rã thành từng hạt bụi mịn, bị hút ngược vào bóng tối bên trong, để lộ ra một khoảng không đặc quánh, im lặng đến rợn người

Từ trong bóng tối đặc quánh, một thân ảnh vạm vỡ bước ra. Lão không đi, mà như đang đạp lên chính quy luật của không gian. Mỗi bước chân của lão khiến không khí ngưng tụ thành những đóa hắc liên bằng băng, chúng nở rộ rồi lại vỡ tan ngay lập tức.

Những mảnh băng vỡ không rơi xuống đất, mà biến thành những luồng tử khí màu đen, ăn mòn cả lớp băng tuyết vĩnh cửu trên sàn, để lại những dấu chân cháy đen, bốc khói.

Mái tóc đỏ rực như lửa, y phục khang trang toát ra khí chất của một vị tướng quân viễn cổ

Uy áp kinh người toát ra từ bên trong cánh cửa

Lão chỉ liếc nhìn tên thị vệ một cái rồi bước ra.