Tại quảng trường trung tâm của Cấm Khư Huyết Sắc, thời gian dường như đã ngưng đọng trong một vũng lầy của sự vĩnh hằng, một nơi bị cả Tạo Hóa và Lãng Quên bỏ rơi.
Không gian nơi đây đặc quánh một luồng áp lực vô hình, một sức nặng đến từ hàng triệu linh hồn đã mục rữa và hàng vạn năm oán niệm tích tụ. Bầu không khí vừa nóng bỏng như trong lò luyện, lại vừa dính nhớp, khiến mỗi hơi thở đều như nuốt phải một hỗn hợp của tro tàn và tuyệt vọng.
Trên chiếc ngai vàng được đúc từ xương trắng của vô số bậc cường giả đã ngã xuống, Huyết Tổ Vạn Đồ ngồi đó, một thực thể cổ xưa và tà ác đã hòa làm một với nơi này. Ngai vàng không chỉ là một vật thể, nó là một đài tưởng niệm sống cho sự tàn bạo. Mỗi đốt xương trên đó vẫn còn lấp lánh những mảnh hồn phách cuối cùng, bị giam cầm trong một chu kỳ đau khổ vĩnh viễn. Huyết Tổ ngồi đó, một tay chống cằm, ánh mắt đỏ ngầu vô hồn nhìn về phía lối vào trống rỗng của huyết điện. Khóe miệng lão khẽ nhếch lên một nụ cười vừa hài lòng vừa có chút gì đó thiếu kiên nhẫn, một nụ cười khiến không gian xung quanh cũng phải vặn vẹo theo cảm xúc của lão.
Xung quanh ngai vàng, một biển máu đặc quánh như vết thương vĩnh hằng của vũ trụ, lặng lờ chảy mà không gợn một con sóng.
Nó không phải là nước, cũng không hẳn là máu, mà là tinh hoa của sự sống bị tước đoạt, được cô đặc qua hàng thiên niên kỷ. Thỉnh thoảng, vài chiếc bong bóng chứa đầy oán khí lại nổi lên từ đáy sâu, mang theo những tiếng thì thầm không rõ lời, tiếng khóc than của những thiếu nữ bị hiến tế, tiếng gầm gừ của những chiến binh bại trận.
Chúng vỡ tan trong không khí, mang theo mùi tanh tưởi của tử vong và mùi rỉ sét của máu đã khô vạn năm, một mùi vị đủ khiến thần hồn của những kẻ yếu bóng vía phải tan rã. Xa xa, những cột đá khổng lồ trong huyết điện được tạc từ chính xương sống của những con cự thú viễn cổ, trên đó vẫn còn lẩn khuất những tàn hồn đang há miệng gào thét trong câm lặng. Nỗi thống khổ của họ đã hóa thành những đường vân trang trí vĩnh cửu, một bản giao hưởng của sự đọa đày dành riêng cho chủ nhân nơi đây.
Giữa sự tĩnh lặng đến ghê rợn đó, Huyết Tổ Vạn Đồ bỗng cất giọng. Thanh âm của lão không lớn, nhưng lại mang một sức xuyên thấu kỳ lạ, khàn đặc như tiếng kim loại ma sát, vang vọng khắp huyết điện, đánh thức những linh hồn đang ngủ say trong sự tuyệt vọng.
"Các thị nữ đâu,"
lão ra lệnh
Giọng nói như một mệnh lệnh không thể kháng cự, khắc sâu vào từng tấc không gian.
"Mau chuẩn bị đại tiệc, chào đón các vị Lão Tôn của chúng ta xuất quan! Đừng để các ngài ấy phải chờ đợi dù chỉ một khắc."
Mệnh lệnh vừa dứt, từ các góc tối của đại điện, từ những bóng đen quỷ dị không rõ hình thù, hàng trăm bóng hình yểu điệu lướt ra như những làn khói, uyển chuyển và đồng đều đến mức đáng sợ. Họ là những mỹ nhân có dung mạo tuyệt sắc, mỗi người một vẻ, nhưng đều mang nét đẹp yêu dị. Xiêm y lộng lẫy, mỏng manh như cánh bướm, khẽ lay động theo từng cử chỉ. Nhưng điều khiến người ta rùng mình là đôi mắt của họ.
Tất cả đều hoàn toàn trống rỗng, vô hồn, không có một gợn cảm xúc, tựa như những vì sao đã chết. Họ di chuyển trong một điệu múa câm lặng của sự phục tùng, mỗi bước đi đều không gây ra một tiếng động, mỗi động tác đều hoàn hảo và chính xác, tựa như những con rối xinh đẹp đang diễn vở kịch của sự phục tùng.
Họ nhanh chóng bày biện một bữa tiệc thịnh soạn ngay giữa quảng trường huyết sắc. Những chiếc bàn dài bằng hắc thạch, lạnh lẽo và nhẵn bóng như mặt băng, được đặt ra ngay ngắn. Trên đó, những đĩa thịt Gà Lửa Đỏ, một loài ma cầm sống trong dung nham, được nướng vàng ươm tỏa mùi thơm nồng đậm.
Bên cạnh là những tảng thịt Lợn Lòi rừng khổng lồ, một loài dị thú có lớp da cứng như sắt thép. Dưới ngọn huyết hỏa đặc biệt của Cấm Khư, lớp da tưởng chừng bất khả xâm phạm đó lại trở nên giòn tan, trong khi thớ thịt bên trong lại mềm mại đến khó tin.
Mùi thơm của thức ăn hòa quyện với mùi máu tanh của Cấm Khư, tạo thành một hương vị vừa mời gọi vừa ghê tởm, một sự cám dỗ đầy mâu thuẫn giữa khung cảnh địa ngục này.
Nhưng những bình rượu mà họ dâng lên mới thực sự là tâm điểm của sự ma quái. Chúng được đựng trong những chiếc bình bằng bạc tinh xảo, trên đó khắc đầy hoa văn đầu lâu và những đạo huyết chú cổ xưa. Bên trong, thứ chất lỏng sóng sánh màu đỏ thẫm như máu tươi, tỏa ra một luồng ma khí khiến người ta vừa khao khát lại vừa kinh sợ. Chỉ cần ngửi thấy mùi của nó, huyết dịch trong người đã bắt đầu sôi lên, dục vọng nguyên thủy bị khuấy động.
Đúng lúc đó, không khí nóng bỏng, ngột ngạt của Cấm Khư bỗng nhiên lạnh đi vài phần. Cái lạnh không đến từ từ, mà như một tấm màn vô hình chụp xuống, dập tắt đi cái nóng bỏng của Cấm Khư. Một luồng hàn khí thấu xương từ từ thẩm thấu, khiến hơi nước bốc lên từ biển máu cũng phải ngưng tụ thành những hạt sương băng li ti, rơi lả tả xuống mặt đất dính nhớp. Lớp máu trên bề mặt quảng trường bắt đầu đông lại, tạo thành một lớp váng mỏng màu đỏ sậm.
Bầu trời phía trên quảng trường, vốn là một vòm không gian màu đỏ máu tù đọng, bỗng nhiên gợn sóng như mặt nước bị ném một viên sỏi. Những gợn sóng lan ra, mỗi lúc một lớn hơn, bóp méo cả không gian và ánh sáng.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Bảy vết rách không gian xuất hiện gần như cùng lúc. Từ trong gợn sóng đó, bảy thân ảnh từ từ hiện ra từ hư không, mang theo khí tức băng hàn của vạn năm tuyết phủ, khiến cho những ngọn lửa trong các lò thiêu xung quanh cũng phải lụi đi vì khiếp sợ. Họ không bước ra, mà như được chính không gian "nôn" ra, bảy thực thể hùng mạnh đã vượt qua quy luật thông thường. Bảy vị Lão Tôn của Hội Tuyết Tế, những con át chủ bài đã ngủ say hàng chục năm, cuối cùng cũng đã đến.
Người đầu tiên hiện rõ thân hình là một lão già mặc áo bào trắng muốt, mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng, phong thái thanh cao như một vị tiên nhân, nhưng đôi mắt lại sắc như dao băng. Lão chính là Hàn Tử Thanh Chân Lão. Lão hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh từ người lão tỏa ra khiến không khí kết thành những bông hoa tuyết màu đen. "Ha ha, một giấc ngủ say cả chục năm, cuối cùng cũng được hít thở không khí bên ngoài." – Giọng nói của lão trong trẻo như tiếng băng vỡ, nhưng lại khiến những ngọn lửa huyết sắc trong các lò thiêu xung quanh phải run rẩy.
Bên cạnh lão, một người khác hiện ra, toàn thân bao bọc trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực như hai hòn than. Đó là Ảnh Ma Lão Tôn. Một vị khác thì thân hình khô quắt như một bộ xác khô, trên người tỏa ra mùi tử khí của những ngôi mộ cổ, là Cương Thi Lão Tổ. Bảy người, bảy loại khí tức khác nhau, nhưng đều mạnh mẽ đến cực điểm, đều là những tồn tại đứng trên đỉnh của tu chân giới.
Huyết Tổ Vạn Đồ cười lớn, tiếng cười sảng khoái của lão khiến mặt biển máu phải gợn lên những vòng sóng lan tỏa. "Các vị trưởng lão vất vả rồi. Bế quan nhiều năm như vậy, tu vi chắc hẳn đã đại tiến. Mời ngồi. Hôm nay ta triệu kiến các vị đến đây là để bàn một chuyện hệ trọng, một cơ duyên ngàn vạn năm có một của Hội chúng ta!"
Bảy vị trưởng lão, mỗi người một phong thái, kẻ thì lạnh lùng, người thì âm trầm, lần lượt ngồi vào bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn. Họ liếc nhìn bàn tiệc thịnh soạn, ánh mắt không một chút hứng thú với mỹ thực, nhưng lại dừng lại khá lâu trên những bình rượu huyết sắc, trong mắt ánh lên vẻ thèm thuồng. Họ đưa tay cầm lấy bình rượu, nhưng khi Huyết Tổ Vạn Đồ vừa định nói tiếp về "cơ duyên" mà lão nhắc đến, lão bỗng chau mày. Ngón tay xương xẩu đang định gõ xuống tay vịn của ngai vàng bỗng khựng lại giữa không trung. Lão dùng tay chống cằm với vẻ mặt suy tư, ánh mắt liếc qua bảy người rồi lại nhìn ra khoảng không vô định trước mặt.
Sự im lặng đột ngột của Huyết Tổ khiến không khí trở nên căng thẳng. Bảy vị Lão Tôn cũng cảm nhận được điều đó, họ đặt bình rượu xuống, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía lão.
"Kì lạ thật," lão lẩm bẩm một mình, nhưng âm thanh đủ để cả bảy người nghe thấy. "Bảy vị đã đủ mặt... nhưng dường như vẫn còn thiếu một người." Lão khẽ lắc đầu, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng. "Cái lão già này, lúc nào cũng có cái thói đến muộn, không thể sửa được. Bắt chúng ta phải chờ đợi."
Lão vừa dứt lời, một biến cố kinh thiên động địa bỗng nhiên xảy ra!
ẦM! ẦM! RẦM!
Mặt đất không còn rung chuyển, mà là đang gào thét. Toàn bộ Cấm Khư Vạn Đồ chao đảo dữ dội tựa như có một bàn tay khổng lồ của một vị thần đang nổi giận, nắm lấy cả cõi giới này mà lay chuyển. Những ngọn núi xương xung quanh, vốn đã sừng sững qua vạn năm, bắt đầu nứt toác. Vô số tảng xương khổng lồ, những mảnh vỡ của các sinh vật viễn cổ, từ trên cao trôi dạt xuống chân núi như một trận thác đổ kinh hoàng. Tiếng xương va vào nhau tạo thành một bản hợp âm của sự hủy diệt, rơi ầm ầm xuống biển máu, tạo nên những cột sóng huyết sắc cao hàng chục trượng, bắn tung tóe lên tận không trung.
Bầu trời màu máu phía trên bỗng nổi lên một cơn bão sấm sét. Nhưng đây không phải là sấm sét của tự nhiên. Những tia sét không phải màu trắng hay tím, mà là màu đen kịt mang theo tử khí, không chỉ rạch ngang bầu trời mang theo ánh sáng ghê rợn, mà còn xé toạc cả không gian. Mỗi tia sét đánh xuống đều để lại một vết nứt sâu hoắm, để lộ ra vùng hư vô đen ngòm, hỗn loạn phía sau.
Giữa tâm cơn bão, một vết nứt không gian đen kịt, sâu không thấy đáy, từ từ mở ra như một con mắt của vực thẳm đang thức tỉnh. Nó không chỉ là một vết rách, nó là một cánh cổng, một vết thương trong thực tại, và từ bên trong nó tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa, hoang dại và bá đạo đến cùng cực.
Từ trong con mắt đó, một thân ảnh khổng lồ, đôi chân không, từ từ bước đi trên không trung. Lão không đi, không bay, mà mỗi bước chân đều đạp thẳng vào chính không gian, khiến nó vỡ vụn ra như mặt gương bị một lực cực mạnh nện vào. Tiếng "loảng xoảng" chói tai của sự đổ vỡ không gian lan truyền khắp nơi, át cả tiếng sấm gầm, chói tai hơn cả tiếng xương vỡ. Đó không phải là di chuyển, đó là sự chinh phạt. Lão đang bắt không gian phải khuất phục dưới mỗi bước chân của mình.
Thân hình cao đến ba mét từ xa xăm dần dần hiện rõ. Lão vận một bộ y phục khang trang màu huyết dụ, không phải pháp bào của tu sĩ, mà là chiến giáp của một vị tướng quân viễn cổ bất bại. Mỗi mảnh giáp đều ánh lên sắc máu, trên đó khắc những phù văn cổ xưa mà ngay cả Huyết Tổ cũng phải nheo mắt mới nhận ra. Thân ảnh ấy toát lên khí chất của một người đã từng chỉ huy thiên binh vạn mã, chinh phạt cửu thiên thập địa. Nhưng mái tóc của lão lại đỏ rực như lửa địa ngục, không bị gió bão lay động mà tự bùng cháy, tung bay trong cơn bão không gian do chính lão tạo ra. Một luồng uy áp còn kinh hoàng hơn cả bảy vị trưởng lão cộng lại, một khí tức của sự hủy diệt thuần túy, từ người lão tỏa ra, khiến biển máu phải ngừng chảy, khiến những tàn hồn phải câm nín vì kinh hoàng tột độ.
Bảy vị Lão Tôn đang ngồi tại bàn tiệc, những kẻ vốn mang khí chất cao ngạo, bất cần, lúc này đều đồng loạt đứng bật dậy. Bàn ghế hắc thạch bị đẩy ra sau, tạo nên những tiếng ma sát chói tai. Vẻ tự phụ trên mặt họ biến mất không một dấu vết, thay vào đó là một sự nghiêm nghị, một sự tôn kính, và sâu trong đó là một tia sợ hãi không thể che giấu. Họ đồng loạt cúi đầu, một góc chín mươi độ hoàn hảo, không một ai dám nhìn thẳng vào thân ảnh đang bước ra từ vết nứt không gian, tựa như những hạ thần đang cung kính chờ đón một vị đế vương thực sự trở về.
Huyết Tổ Vạn Đồ, người duy nhất vẫn ngồi yên trên ngai vàng của mình, lúc này mới vuốt bộ râu dài, nét mặt cau có khi nãy đã hoàn toàn giãn ra. Lão nhìn thân ảnh bá đạo kia, trong mắt không có sự sợ hãi, chỉ có sự tán thưởng và hài lòng đến cực điểm.
"Hừm," lão cất tiếng, thanh âm vẫn khàn đặc nhưng đã nhuốm một ý cười. "Cuối cùng người còn lại cũng đến đủ mặt rồi. Xem ra bữa tiệc của chúng ta bây giờ mới thực sự có thể bắt đầu."