Không gian trong Huyết Điện đặc quánh lại sau màn xuất hiện kinh thiên của Thủy Tổ Huyền Nguyên Thánh. Bảy vị Lão Tôn của Hội Tuyết Tế, những kẻ vừa mới đây còn mang khí chất cao ngạo, giờ đây đều vô thức lùi lại nửa bước, hàn khí quanh người không chỉ bị thu liễm, mà như bị một ngọn núi lửa vô hình ép cho tan rã trước khi kịp hình thành
Ngay cả Ảnh Ma Lão Tôn, kẻ quen ẩn mình trong bóng tối, cũng phải hiện rõ thân hình, không dám có một chút ý niệm ẩn nấp trước mặt lão tướng quân.
Họ hiểu rõ, trong Cấm Khư này, Huyết Tổ Vạn Đồ là chủ nhân, nhưng Thủy Tổ Huyền Nguyên Thánh mới là ngọn thái sơn không thể lay chuyển, là định hải thần châm thực sự của toàn bộ thế lực.
Huyết Tổ Vạn Đồ ngồi trên ngai vàng xương trắng, ánh mắt đỏ ngầu quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt không chút biểu cảm của Huyền Nguyên Thánh.
Lão cười khà khà, tiếng cười ma mị vang vọng, nhưng lần này lại có thêm một chút trịnh trọng.
"Hôm nay triệu tập các vị đến đây,
" Huyết Tổ chậm rãi nói, giọng khàn đặc như tiếng đá ma sát, "là vì ta đã phát hiện ra một thứ. Một 'cơ duyên', một 'vật chứa' mà ta đã tìm kiếm trong vô số kỷ nguyên, một huyết mạch bản nguyên thuần khiết đến mức… chỉ cần ngửi thấy hương vị của nó từ xa, cũng đủ khiến biển máu dưới chân ta phải sôi trào vì khao khát."
Lão nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và biển máu xung quanh ngai vàng bỗng nổi lên những bong bóng li ti, vỡ tan trong không khí, mang theo mùi hương của một sự sống tinh khiết đến mức gần như là một sự báng bổ giữa nơi địa ngục này. Đó là 'hương vị' mà lão đang tận hưởng.
"Nó không giống bất kỳ loại huyết mạch nào ta từng thấy. Nó không phải là sự bá đạo của Long tộc, không phải là sự tà dị của Ma tộc.
Nó là... chính bản nguyên của ta, là vị ngọt của Hỗn Mang trước khi bị ánh sáng dối lừa chia cắt. Một thân xác được luyện từ huyết mạch đó... sẽ không chỉ là một Đạo Thể hoàn mỹ, mà là một chìa khóa! Một chìa khóa để phá vỡ gông cùm của chính Thiên Đạo, thứ đã giam hãm ta trong cái cấm khư chết tiệt này hàng vạn năm!"
Hàn Tử Thanh Chân Lão, một trong bảy vị Lão Tôn, không kìm được mà cất tiếng hỏi, giọng nói mang theo sự kính cẩn: "Bẩm Tông chủ, thần vật như vậy xuất thế, tại sao chúng ta không lập tức ra tay đoạt lấy?"
Huyết Tổ mở bừng mắt, hai vầng Huyết Nguyệt trong mắt lão lóe lên một tia tức giận xen lẫn tiếc nuối.
"Ra tay? Ngươi nghĩ ta không muốn sao?" Lão gầm nhẹ. "Vấn đề là, 'con mồi' đó, hiện đang được một kẻ cực kỳ phiền phức bảo vệ."
"Kẻ nào?" Lần này là Ảnh Ma Lão Tôn lên tiếng, giọng nói của lão như thì thầm từ trong bóng tối.
"Ta không biết," Huyết Tổ thành thật đáp, một sự thừa nhận hiếm hoi. "Thần thức của ta chỉ có thể cảm nhận được 'hương vị' của con mồi, nhưng mỗi khi ta cố gắng nhìn kỹ hơn, liền bị một trường lực ý chí sâu không lường được chặn lại. Kẻ đó… thực lực không thể xem thường, đạo tâm vững như thái sơn, khí tức mênh mông như biển cả.
Ta không thể nhìn thấu được lai lịch, chỉ biết rằng, nếu vội vàng tấn công, dù có Huyền Nguyên Thánh ở đây, chúng ta cũng chưa chắc nắm được phần thắng, thậm chí còn có thể đánh rắn động cỏ, khiến con mồi biến mất vĩnh viễn."
Sự im lặng bao trùm cả đại điện. Ngay cả một tồn tại tà ác và tự phụ như Huyết Tổ cũng phải thừa nhận sự kiêng dè, đủ thấy kẻ bảo vệ kia đáng sợ đến mức nào.
Nóng vội, là con đường của kẻ ngu. Nhưng do dự quá lâu, cũng là cách để cơ duyên tuột khỏi tay. Huyết Tổ, ngươi chắc chắn rằng sự kiêng dè của ngươi không phải là nỗi sợ hãi chứ?
Lão ta nói, ánh mắt đỏ rực như có lửa cháy,
'Ta không muốn lặp lại sai lầm của trận chiến ở Bắc Cảnh Vực.
Một chút khinh địch đã khiến chúng ta mất đi ba vị huynh đệ. Lần này, ta chỉ chấp nhận chiến thắng tuyệt đối.'
Lão nhìn Huyết Tổ, ánh mắt đỏ rực không một gợn sóng.
"Kế hoạch của ngươi là gì?"
Huyết Tổ Vạn Đồ gật đầu. Ánh sáng cuồng loạn trong hai vầng Huyết Nguyệt dần lắng xuống, không phải tắt đi, mà là cô đọng lại thành hai điểm đỏ đặc quánh, sâu không thấy đáy.
Toan tính lạnh lẽo của vô số kỷ nguyên lắng đọng trong cái nhìn đó, khiến cả biển máu dưới chân cũng phải nín thở. Vậy thì, chúng ta sẽ chờ... nhưng không phải chờ trong im lặng.
Ta muốn các ngươi gieo rắc hỗn loạn. Hãy tung tin đồn về những dị bảo khác xuất thế, châm ngòi cho các Thần Triều tranh đoạt lẫn nhau. Trong lúc chúng mải cắn xé, chúng ta sẽ như những bóng ma, quan sát xem kẻ nào đủ tư cách bảo vệ một thần vật như vậy.
Ta không chỉ muốn tìm ra ả, ta muốn cả thế giới này giúp ta ép ả phải lộ diện!
Lão quay sang bảy vị Lão Tôn. "Còn các ngươi, hãy quay về Huyết Tinh Khô, tiếp tục tu luyện. Ta cần các ngươi ở trạng thái đỉnh cao nhất. Khi thời cơ đến, ta sẽ không cho con mồi đó bất kỳ một cơ hội nào để trốn thoát!"
Cuộc mật nghị kết thúc. Khi các bóng hình đã lui vào bóng tối, chỉ còn lại Huyết Tổ Vạn Đồ ngồi một mình trên ngai vàng. Lão khẽ đưa tay lên, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống. Giọt máu không hòa vào biển máu, mà hóa thành một con huyết điệp nhỏ, vỗ cánh bay vào bóng tối, mang theo mệnh lệnh và sự hỗn loạn sắp tới.
'Tiểu mỹ vị của ta...'
Lão thì thầm một danh xưng mà chỉ lão mới hiểu, một lời nguyền rủa ngọt ngào tựa như một lời hứa hẹn. 'Trò chơi trốn tìm... đã bắt đầu rồi.'