Chương 4: Cùng chung chiến tuyến

Cuộc chiến với con slime trong nhà kho đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí Khải Thiên. Đó là lần đầu tiên anh thực sự đối mặt với một thử thách đơn giản nhưng đầy nguy hiểm. Mặc dù đã chiến thắng, nhưng cơ thể anh vẫn còn đẫm mồ hôi, nhịp tim vẫn đập mạnh, chứng tỏ rằng anh chưa hoàn toàn quen với những cuộc chiến kiểu này. Khải Thiên nhìn xuống, thấy lòng bàn tay mình đang run lên. Anh cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh.

Khải Thiên (nghĩ thầm): "Cái này... chỉ mới bắt đầu thôi. Còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng... gia đình... tôi phải đi tìm họ. Họ đang ở đâu?"

Những ký ức về gia đình anh, về những ngày tháng ấm áp trước khi thế giới thay đổi, bắt đầu ùa về. Trong khoảnh khắc ấy, Khải Thiên không thể nào không nhớ về mẹ, về cha, về những người thân yêu mà anh đã bỏ lại. Họ ở đâu rồi? Liệu họ có an toàn không?

Không thể ngồi yên thêm nữa, Khải Thiên quyết định phải tiếp tục hành trình của mình. Anh nhìn vào màn hình hệ thống của mình, nơi những thông báo về các kỹ năng và quái vật vẫn hiện lên. Nhưng lúc này, không phải là kỹ năng hay vật phẩm, mà là gia đình.

Khải Thiên (quyết tâm): “Tôi sẽ tìm họ. Dù có phải đối mặt với bao nhiêu quái vật, tôi cũng sẽ đi tìm họ.”

Anh nhìn quanh khu nhà kho, nơi trước đây là một trong những nơi anh từng chơi đùa và sống những ngày bình yên. Bây giờ, nó chỉ còn là một kho chứa đầy các vật phẩm hư hỏng, những dấu vết của sự tàn phá.

Khải Thiên bước ra khỏi kho, cẩn thận quan sát xung quanh. Anh đã nghe nhiều câu chuyện về các quái vật mới xuất hiện, và dường như các vùng đất xung quanh đều đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng không gì có thể ngăn cản anh được, đặc biệt khi anh nghĩ đến gia đình mình.

Khải Thiên đi qua những con đường mòn quen thuộc, nhưng một cảm giác bất an ngày càng gia tăng. Anh rẽ qua những khu rừng rậm rạp, nơi bóng tối đã dần bao phủ, mặc dù vẫn còn sáng. Không khí trở nên ngột ngạt hơn. Anh có cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi mình.

Bất ngờ, từ trong những bụi cây gần đó, một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên. Khải Thiên dừng lại, đôi mắt lướt nhanh về phía phát ra âm thanh. Những cành cây rùng rình lay động, và một bóng hình nhỏ nhắn bất ngờ xuất hiện.

Đó là một Goblin – thấp, nhanh nhẹn, và đầy thù địch. Nó nhìn Khải Thiên bằng ánh mắt đầy căm ghét, bàn tay nắm chặt một cây gậy gỗ thô kệch.

Goblin (gầm gừ): “Con người! Ta sẽ giết ngươi!”

Khải Thiên không kịp nghĩ ngợi, hắn lập tức lao tới tấn công. Cảm giác cảnh giác xâm chiếm tâm trí anh khi đối diện với một loài quái vật hoàn toàn mới.Khải Thiên lập tức sử dụng Mắt Diều Hâu. Qua lớp da thô ráp của Goblin, anh nhận thấy điểm yếu nằm ở phần sườn bên phải của nó, nơi mà lớp giáp bị xước và hở.

Goblin lao tới, cây gậy trong tay vung mạnh về phía Khải Thiên. Anh kịp thời né người, tránh khỏi cú đánh mạnh. Khải Thiên nhìn thấy khoảng trống ngay bên hông của Goblin và ngay lập tức lao vào, tung một cú đá mạnh vào điểm yếu.

Goblin lảo đảo, nhưng không ngừng tấn công. Nó rít lên một tiếng lớn, muốn phục thù. Tuy nhiên, Khải Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh lại lần nữa sử dụng Mắt Diều Hâu để xác định điểm yếu lần nữa, và khi Goblin dừng lại để thay đổi hướng tấn công, Khải Thiên nhanh chóng phản công.

Anh nhảy về phía trước, đấm mạnh vào sườn của Goblin, khiến quái vật mất thăng bằng. Một cú đá cuối cùng vào bụng khiến Goblin gục xuống, tan biến trong không khí.

Khải Thiên đứng thở dốc, vung tay lau mồ hôi trên trán. Mặc dù chỉ là một con Goblin, nhưng chiến đấu với nó không phải là điều dễ dàng. Anh biết mình còn phải rèn luyện thêm nhiều kỹ năng nữa để trở nên mạnh mẽ hơn.

Hệ thống thông báo: “Goblin bị tiêu diệt. Bạn nhận được 10 điểm kinh nghiệm và 50 vàng."

Trời đã ngả chiều. Sau trận chiến với Goblin, Khải Thiên nghỉ chân tại một trạm dừng cũ kỹ bên vệ đường—một căn chòi canh nát vụn mà trước kia có lẽ từng được dùng bởi bảo vệ công trường. Anh dùng chút lương khô từ kho tiếp tế gần đó, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống.

Mắt Diều Hâu – Cấp 1

Loại: Kỹ năng chủ động

Tác dụng: Hiển thị điểm yếu trên cơ thể của sinh vật sống trong phạm vi tầm nhìn.

Tác dụng phụ: Tiêu hao tinh lực, sau khi dùng liên tục dễ chóng mặt.

Tiến độ nâng cấp (5/15)

Đột nhiên, tiếng bước chân nhanh và đều vang lên từ xa. Cảnh giác cao độ, Khải Thiên bật dậy và kích hoạt Mắt Diều Hâu theo phản xạ. Nhưng hình ảnh hiện lên không phải là điểm yếu hay kẻ địch—mà là một cậu thanh niên mặc trang phục dã chiến hiện đại, với mái tóc đen nhánh và một ánh mắt sắc sảo không khác gì loài thú săn mồi.

Cậu ta giơ tay, biểu thị ý không có ác ý.

"Tôi thấy anh đánh với Goblin nãy giờ rồi. Cũng được đấy." – Giọng nói vừa bình thản vừa lạnh lùng.

Khải Thiên nheo mắt:

“Cậu theo dõi tôi?”

“Tình cờ thôi. Tôi đang đi săn. Tôi là Trần Vũ.”

Câu nói vừa dứt, một màn hình hệ thống bất ngờ hiện lên bên cạnh cậu ta. Nhưng nó khác hoàn toàn với của Khải Thiên. Khung nền bạc, các dòng chữ phát sáng như một giao diện được thiết kế riêng.

Khải Thiên kinh ngạc. Trong khi hệ thống của anh chỉ hiển thị dạng cơ bản màu xám đơn điệu, thì của người này phức tạp và chi tiết đến lạ thường.

“Cái đó là... hệ thống của cậu?”

“À. Tôi có thiên phú.”

Từ hai chữ ấy, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng Khải Thiên. Anh đã nghe nói đến khái niệm “thiên phú” – một năng lực bẩm sinh được hệ thống trao cho một số ít người, khiến họ vượt trội hoàn toàn so với phần còn lại.

Trần Vũ giơ tay, triệu hồi ra một vũ khí ánh bạc từ trong hệ thống: "Kiếm Gió - Bạc Cấp". Một luồng năng lượng xoáy quanh lưỡi kiếm, nhẹ nhàng nhưng dữ dội.

“Tôi chỉ mới lên cấp 3 thôi, nhưng với thiên phú của mình, kỹ năng đều tự động được tăng hiệu quả gấp đôi. Không cần phải sử dụng đến 15 lần để nâng cấp.”

Trần Vũ lướt qua Khải Thiên, vừa đi vừa nói:

“Có lẽ anh không có thiên phú. Nếu thế... tốt nhất nên cẩn thận. Những người không có sẽ yếu hơn rất nhiều.”

Câu nói không mang ác ý, nhưng lại như lưỡi dao cứa vào lòng Khải Thiên. Anh siết chặt nắm tay. Trước đây, anh từng nghĩ chỉ cần kiên trì là đủ. Nhưng giờ, thực tế tàn nhẫn hơn thế.

Trần Vũ quay đi được vài bước thì dừng lại. Cậu liếc mắt nhìn Khải Thiên đang đứng trầm ngâm, vẻ mặt đầy cứng cỏi dù không có thiên phú.

“Tôi nói vậy không phải để hạ thấp anh. Chỉ là… tôi từng nghĩ mấy người không có thiên phú sẽ không sống sót nổi qua ngày thứ hai. Nhưng anh làm tôi thấy khác.”

Khải Thiên ngẩng lên, ánh mắt vẫn kiên định.

“Tôi không cần thiên phú để sống sót. Chỉ cần còn thở được, tôi sẽ không dừng lại.”

Trần Vũ cười khẽ, rồi chìa tay ra.

“Tôi có mang một vài món tiếp tế. Cũng không nhiều, nhưng nếu anh không ngại, ta có thể chia sẻ. Tôi đang tìm đồng đội tin cậy.”

Khải Thiên nhìn bàn tay ấy. Một người có thiên phú lại chủ động đề nghị đồng hành với một kẻ không có gì ngoài ý chí. Nhưng anh cũng hiểu—thế giới này đã không còn như cũ. Mỗi người sống sót đều là tài sản quý giá.

Anh bắt tay cậu ta.

“Tên tôi là Khải Thiên.”

“Trần Vũ. Chúng ta đi cùng nhau một đoạn xem sao.”

Cả hai cùng ngồi lại bên đống lửa nhỏ, chia sẻ một ít đồ ăn đóng gói. Trần Vũ mở giao diện của mình cho Khải Thiên xem, không chút giấu giếm:

“Tôi có thiên phú hệ Phân Giải – cho phép tôi hiểu rõ cơ chế của kỹ năng, tăng hiệu suất và khả năng kết hợp. Nó giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian, và kỹ năng dễ lên cấp hơn.”

Khải Thiên lặng im một lát.

“Nghe giống gian lận vậy.”

Trần Vũ phá lên cười.

“Gian lận hay không, cuối cùng cũng phải tự mình chiến đấu. Có nhiều người có thiên phú mạnh nhưng vẫn chết sớm vì ỷ lại.” Cậu nhìn sang Khải Thiên. “Còn anh, nếu sống sót mà không có thiên phú, thì chính là minh chứng rằng sức mạnh không phải là tất cả. Tôi muốn xem anh sẽ đi xa đến đâu.”

Khải Thiên mở giao diện kỹ năng, một lần nữa nhìn vào “Mắt Diều Hâu – Cấp 1”. So với giao diện lung linh và đầy màu sắc của Trần Vũ, hệ thống của anh vẫn đơn giản và thô sơ. Nhưng chính điều đó cũng khiến anh gắn bó với nó như một phần của bản thân.

Và giờ, anh không còn cô đơn nữa.