Chương 5: Hắc Mộc Trường Cung

Sáng sớm hôm đó, Trần Vũ hỏi Khải Thiên rằng:

"Vũ khí anh đâu? Sao tôi không thấy anh cầm."

Khải thiên đáp

"Tôi chỉ có thanh sắt cùn này, còn gì nữa đâu." Anh vừa nhìn thanh sắt vừa cười vừa bảo. "Hệ thống có cho tôi gì nữa đâu"

"Không thể nào." Trần Vũ sửng sốt nói "Mỗi người đều được phát vũ khí khởi đầu mà" Nhưng nhìn vào ánh mắt Khải Thiên anh hiểu và thở dài nói: "Tôi mới đi qua một cửa hàng, anh có thể mua vũ khí ở đó."

Trên con đường đầy rác vụn và gạch đá đổ nát, hai người lặng lẽ bước đi giữa không khí u ám của thế giới sau ngày tận thế. Khải Thiên vẫn chưa thôi suy nghĩ về vũ khí, còn Trần Vũ thì đút tay vào túi áo khoác, vừa đi vừa nói:

"Anh biết không, cửa hàng này... kỳ lạ lắm. Tôi chắc chắn rằng hôm qua nó chưa hề tồn tại."

Khải Thiên liếc sang.

"Ý cậu là nó mới xuất hiện?"

Trần Vũ gật đầu, mặt nghiêm lại:

"Đúng vậy. Tôi phát hiện ra nó sáng nay. Một tòa nhà bị cháy rụi hôm qua, hôm nay lại trở thành một cửa tiệm sạch sẽ, đầy đủ bảng hiệu, đèn sáng và... có cả người bán."

"Người bán?" – Khải Thiên nhíu mày.

"NPC. Không phải người thật. Nhưng trông giống người đến kỳ lạ. Giao tiếp trôi chảy, hiểu rõ về hệ thống. Khi tôi hỏi 'ngươi là gì?', hắn chỉ nói: 'Một phần của trật tự mới. Kẻ có thể mua, thì có thể sống sót.'"

Khải Thiên im lặng một lúc.

"Nếu hệ thống có thể tạo ra cả những thứ như vậy... thì chúng ta đang sống trong một thế giới gần như là trò chơi rồi."

"Chính xác," – Trần Vũ nói, đôi mắt sáng lên – "Và giống mọi trò chơi, chỉ những kẻ hiểu rõ luật chơi mới có cơ hội thắng."

Khi họ đến một ngã tư, giữa những tòa nhà sụp đổ và khói mù, một cửa tiệm sáng đèn lặng lẽ hiện ra — [VŨ TRANG GIỚI] — tấm biển lung linh ánh xanh như không thuộc về thế giới này. Cửa kính mở tự động khi họ bước đến, và bên trong, một người đàn ông trung niên với bộ âu phục cổ điển đứng sau quầy, nở một nụ cười kỳ dị:

"Chào mừng hai vị đến với Vũ Trang Giới. Mỗi linh hồn đều có giá của nó — quý khách muốn mua bằng điểm hay bằng máu?"

Bên trong Vũ Trang Giới, ánh đèn trắng nhàn nhạt soi sáng từng giá vũ khí được xếp gọn gàng, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo không giống nơi nào Khải Thiên từng đi qua. Trực giác mách bảo anh rằng: đây không chỉ là một cửa hàng — mà là một cơ chế được hệ thống tạo ra để thử thách người chơi.

Ánh mắt anh dừng lại trước một giá gỗ treo vũ khí tầm xa. Giữa hàng loạt nỏ, súng bắn tên năng lượng và cung ngắn, một cung trường bằng gỗ đen bóng, đơn giản nhưng chắc chắn, thu hút sự chú ý của anh. Không có hoa văn, không có năng lượng phát sáng như các vũ khí khác, nhưng khi anh đặt tay lên, một cửa sổ thông tin hiện ra:

[Hắc Mộc Trường Cung] Cấp bậc: Đồng – Cấp 1 Tầm bắn hiệu quả: 40m

Tăng nhẹ độ chính xác (ẩn)

Ghi chú: Một loại cung truyền thống, nhưng đã được cải tiến bởi hệ thống. Ổn định, dễ nâng cấp.

Giá: 75 vàng

“Cung à?” – Trần Vũ bước tới, nhướng mày – “Không phải lựa chọn phổ biến trong giai đoạn đầu, nhưng nếu anh có kỹ năng Mắt Diều Hâu, thì đó là sự kết hợp hoàn hảo.”

“Tôi không có gì khác ngoài kỹ năng đó,” – Khải Thiên đáp, tay siết nhẹ cung, cảm giác như nó đang phản hồi lại ý chí của mình.

Trần Vũ cười nhẹ, rồi bắt đầu giải thích:

“Vũ khí trong thế giới này cũng có cấp bậc giống như kỹ năng. Bao gồm: Đồng → Bạc → Vàng → Bạch Kim → Kim Cương → Tinh Anh → Bậc Thầy. Mỗi cấp lại chia thành 20 bậc nhỏ, và mỗi lần thăng bậc sẽ tăng thuộc tính hoặc mở thêm khả năng ẩn.”

“Thăng cấp bằng cách dùng nhiều, chiến đấu nhiều, hoặc dùng đạo cụ đặc biệt. Nhưng quan trọng nhất là sự tương thích giữa người và vũ khí.”

“Nếu một người không hợp với vũ khí, dù có là Bậc Thầy, nó cũng vô dụng. Nhưng nếu hợp… thì một cây cung Đồng cũng có thể xuyên thủng giáp Kim Cương.”

Khải Thiên gật đầu chậm rãi, ánh mắt anh sắc lại. Không phải vì vũ khí mạnh, mà vì cuối cùng anh cũng có một thứ thuộc về mình — không phải nhặt được, không phải tạm bợ.

Sau khi rời khỏi Vũ Trang Giới, cả hai tìm một góc yên tĩnh trong một tòa nhà bỏ hoang gần đó. Trần Vũ ngồi xuống bậc thềm bê tông, vừa thở vừa nói:

“Anh muốn xem bảng nhân vật của tôi không? Dễ phối hợp hơn nếu biết năng lực của nhau.”

Khải Thiên gật đầu. “Được, tôi cũng sẽ chia sẻ của tôi.”

Cả hai cùng chạm vào giao diện hệ thống và chọn "Chia sẻ thông tin cơ bản".

[Hồ sơ nhân vật – Trần Vũ]Cấp độ: 5Sinh lực: 250/250

Chức nghiệp: Kiếm giả sơ cấp

Thiên phú: [Phân Giải – cấp S]Cho phép người sở hữu nhìn thấu cơ chế vận hành của kỹ năng – cả của bản thân và mục tiêu (ở một cấp độ nhất định).

Tăng hiệu suất kỹ năng chủ động 15%

Giảm tiêu hao năng lượng kỹ năng 10%

Có khả năng tự học kỹ năng nâng cao khi đạt điều kiện phân giải kỹ năng

Kỹ năng:[Tăng Cường Phản Xạ] (Bị động – cấp 3)

[Cắt Xuyên Khí] (Chủ động – cấp 2)

[Tinh Thần Định Trí] (Bị động – cấp 2)

Vũ khí: Trường Kiếm Bạc – Cấp 2 (Hạng: Bạc)

Chỉ số:Sức mạnh: 14

Nhanh nhẹn: 18

Thể lực: 10

Tinh thần: 9

Trí tuệ: 14

Điểm tự do: 0

Khải Thiên im lặng một nhịp, rồi mở bảng của chính mình.

[Hồ sơ nhân vật – Khải Thiên]Cấp độ: 3Sinh lực: 200/200Chức nghiệp: KhôngThiên phú: KhôngKỹ năng:[Mắt Diều Hâu] (Chủ động – cấp 1)

Hiển thị điểm yếu rõ ràng của mục tiêu trong phạm vi 25mTác dụng phụ: Gây mỏi mắt, giảm tầm nhìn ban đêm sau khi dùng liên tục

Cách nâng cấp: Kích hoạt thành công 15 lần

Hạng kỹ năng: Đồng

Vũ khí: Hắc Mộc Trường Cung – Cấp 1 (Hạng: Đồng)

Chỉ số:Sức mạnh: 8

Nhanh nhẹn: 13

Thể lực: 9

Tinh thần: 11

Trí tuệ: 10

Điểm tự do: 0

Trần Vũ gật gù sau khi xem xong:

“Cung thủ thiên hướng kỹ thuật, tinh thần và nhanh nhẹn của anh đều không tệ. Không có thiên phú, nhưng kỹ năng như Mắt Diều Hâu lại là loại cực kỳ hữu dụng về sau.”

Khải Thiên siết nhẹ cung gỗ trong tay:

“Không có thiên phú thì tự tạo thiên phú vậy.”

Trần Vũ mỉm cười. “Vậy thì cùng nhau tiến lên nhé.”