Chương 9: Sự thật mất lòng

“Oẹ… oẹ…”

Khải Thiên gập người, chống tay lên đầu gối, nôn khan trong tiếng thở dốc. Mùi tanh nồng của máu hòa quyện với không khí mục rữa trong căn phòng chật hẹp khiến dạ dày cậu cuộn lên không ngừng. Trước mắt cậu là ba cái xác người — lạnh lẽo, vô hồn và bị tàn phá đến méo mó.

Trần Vũ quay phắt lại, mặt tái đi:

“Chuyện gì vậy? Có quái vật à? Hay tổ chức tấn công!?”

Khải Thiên lắc đầu, cố nuốt cảm giác buồn nôn:

“Không… ch-chỉ là… tôi nhìn không nổi…”

Trần Vũ cau mày, ánh mắt tối lại:

“Đừng nói là cậu nôn vì mấy cái xác này…”

Khải Thiên gật đầu, lắp bắp:

“Ch… chẳng lẽ… cậu từng giết người rồi?”

Trần Vũ không trả lời ngay. Anh nhìn lướt qua các thi thể, rồi thở dài.

“Phải. Cái hôm cậu gặp tôi… là hôm tôi vừa giết người xong.”

“Cái gì!?” – Khải Thiên tròn mắt, lùi lại một bước như thể vừa bị tát vào mặt.

Giọng Trần Vũ trầm xuống, lạnh lẽo và bình thản đến đáng sợ:

“Lúc đó tôi vừa hạ mấy con slime thì gặp một nhóm người. Họ nói chuyện rất tử tế, mời tôi tham gia đội. Tôi tưởng… có thể tin tưởng.”

Anh khựng lại một chút rồi tiếp tục, môi mím chặt.

“Nhưng hóa ra họ chỉ muốn đồ của tôi. Một tên trong số đó rút dao đâm thẳng vào lưng tôi khi tôi quay đi. Cũng may tôi phản xạ kịp. Sau đó… tôi không còn lựa chọn.”

Khải Thiên im lặng, cổ họng nghẹn lại.

“Nhưng… dù sao họ cũng là người mà.”

“Người?” – Trần Vũ bật cười, một tiếng cười khô khốc và đau đớn. “Trong tận thế này, người hay quái vật đâu còn khác gì nhau? Cậu tưởng hệ thống chỉ có quái vật mới tấn công mình sao? Cái đáng sợ nhất là con người đấy.”

“Nhưng… nếu ta giết người để sống, thì ta khác gì quái vật?”

“Khác chứ.” – Trần Vũ nhìn thẳng vào mắt Khải Thiên, giọng anh lạnh như thép. “Khác ở chỗ tôi vẫn còn lý trí để lựa chọn. Tôi không muốn giết ai. Nhưng tôi không để ai giết mình trước.”

Khải Thiên cắn môi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên. Cậu biết Trần Vũ nói đúng. Trong ba ngày qua, họ đã thấy bao nhiêu xác người nằm la liệt, bao nhiêu tiếng gào thét trong vô vọng. Nhưng cậu vẫn níu giữ một hy vọng — rằng vẫn có thể sống như con người.

“Cậu vẫn không hiểu sao?” – Trần Vũ bước đến gần, đặt tay lên vai Khải Thiên. “Đây là tận thế. Không phải trò chơi. Sẽ đến lúc… hoặc cậu giết người, hoặc bị người giết. Không có ai đến cứu cả.”

“...”

Gió thổi qua ô cửa vỡ, cuốn theo mùi máu và bụi đất. Trong khoảnh khắc ấy, Khải Thiên cảm thấy như có điều gì trong lòng mình vừa rạn vỡ — một chút ngây thơ cuối cùng, một phần nhân tính vẫn cố níu giữ.

Cậu cúi đầu thì thầm, như thể tự nói với chính mình:

“Tôi hiểu rồi… nhưng… tôi chỉ chưa thể chấp nhận nó.”

Sau những lời cuối cùng, gió trong căn nhà đổ nát thổi mạnh hơn, mang theo những hạt bụi nhỏ bay lượn trong ánh sáng lờ mờ. Không ai nói gì. Chỉ còn tiếng thở nặng nề của Khải Thiên và tiếng cọt kẹt của tấm cửa gỗ đập vào tường từng nhịp một, đều đặn và lạnh lẽo.

Trần Vũ không nhìn Khải Thiên nữa. Anh quay mặt đi, mắt dõi theo bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ — nơi ánh chiều tà đang hấp hối trong bóng đêm kéo đến. Dưới chân anh là những cái xác vẫn còn nằm đó, bất động, nhưng giữa hai người còn sống, lại là sự yên lặng nặng nề hơn bất kỳ cái chết nào.

Khải Thiên ôm lấy cánh tay mình, như thể cái lạnh từ lòng bàn tay Trần Vũ vừa chạm vào vai vẫn còn ở đó. Anh không run vì sợ, mà vì sự trống rỗng vừa mở ra trong lòng — lần đầu tiên cậu cảm thấy mình không biết nên tin vào điều gì nữa. Là sự đúng đắn của nhân tính, hay là bản năng sinh tồn tàn nhẫn?

Một chiếc lá khô bay vào từ cửa sổ, chạm nhẹ vào mũi giày của Khải Thiên rồi lặng lẽ xoay vòng trước khi rơi xuống. Anh nhìn nó, ánh mắt đượm buồn, không còn sự hoảng loạn hay phản kháng.

“…Cậu từng hối hận chưa?” – Cuối cùng, Khải Thiên lên tiếng, giọng cậu gần như thì thầm.

Trần Vũ mất một lúc mới đáp:

“Mỗi lần nhắm mắt.”

Lại một khoảng lặng nữa. Nhưng lần này, không còn sự xa cách. Mà là một sự thấu hiểu lặng lẽ, âm thầm, như hai người cùng ngồi trong bóng tối, không cần ánh đèn, chỉ cần biết người kia vẫn còn ở đó.