Vài ngày sau, khi Khải Thiên và Trần Vũ đang thu thập vật phẩm bỗng một tiếng động lạ vang lên sau lưng họ.
Cạch…cạch
Cả hai lập tức thủ thế, Trần Vũ rút kiếm ra và Khải Thiên kéo dây cung lên
Một tiếng rên khe khẽ và rồi 2 đứa trẻ xuất hiện
Một bé trai khoảng mười tuổi, gầy guộc, tay ôm chặt lấy một bé gái nhỏ hơn – đôi mắt to tròn nhưng hoảng sợ. Quần áo cả hai rách nát, bụi đất phủ kín, đôi bàn tay bám máu khô.
“Dừng lại! Chúng tôi không có gì cả… làm ơn đừng giết em tôi!” – cậu bé hét lên, giọng run run.
Khải Thiên và Trần Vũ sững lại.
“Bọn anh không làm hại các em đâu.” Trần Vũ nói, từ từ hạ kiếm. “Tên em là gì?”
“…Em là Khang. Đây là em gái em, Linh.”
“Cha mẹ em đâu?”
Khang cúi đầu, siết chặt em gái: “…Chúng bắt họ đi rồi… những người mặc áo trắng… có vòng tròn đỏ sau lưng.”
Khải Thiên và Trần Vũ nhìn nhau.
Vòng tròn đỏ – biểu tượng của “Bình minh.”
Qua những lời kể đứt quãng của Khang, họ biết được cha mẹ cậu là người dân thường bị tổ chức bắt đi “thí nghiệm cải tạo” tại một nơi gọi là Trạm 9.
“Có… những người quay lại… nhưng họ không nhớ gì hết. Họ… họ giống như người khác vậy. Mắt không có hồn…”
Trần Vũ lặng im. Khải Thiên nắm chặt tay.
“Bọn anh sẽ tìm lại cha mẹ cho em.” – cậu nói.
Nhưng trong lòng, cậu hiểu – có thể đã quá muộn. Nhưng nếu còn cơ hội, cậu phải phá huỷ cái nơi đó.
Sau nhiều ngày điều tra, bám theo các tín hiệu phát ra từ thiết bị bị vứt lại và dấu vết của những chuyến xe vận chuyển bí mật, cả nhóm tìm thấy một cứ địa ẩn giữa khu công nghiệp bỏ hoang – một trung tâm công nghệ cũ kỹ bị cải tạo thành trụ sở nghiên cứu.
Ở đó, các kỹ thuật viên và lính canh đều là người – nhưng bị điều khiển bởi một thiết bị cổ điều khiển thần kinh. Họ đã mất đi ý thức – chỉ còn hành động theo mệnh lệnh.
Khang và Linh ngủ thiếp đi trong căn lều tạm, nét mặt vẫn còn vương nỗi sợ.
“Cậu còn nhớ ánh mắt của mẹ cậu hôm đó chứ?” – Trần Vũ hỏi, giọng nhẹ như gió.
Khải Thiên không trả lời, nhưng đôi mắt cậu hiện lên ngọn lửa sâu thẳm. Không còn là nỗi đau của một đứa trẻ mất mẹ, mà là quyết tâm của một người anh, người chiến binh.
“Chúng ta sẽ đột kích.” – cậu nói. “Lần này, không chỉ để cứu người. Mà để phá huỷ tận gốc.”
Khải Thiên kéo nhẹ dây cung, ánh sáng bạc từ "Mũi tên xuyên giáp" lấp lánh trong màn đêm. Bên cạnh cậu, Trần Vũ cầm chắc thanh đao cũ của Xà Kỵ Sĩ, ánh mắt sắc lạnh. Cả hai ẩn mình sau dãy ống dẫn gỉ sét bao quanh khu nghiên cứu.
“Chúng ta có 5 phút trước khi lính tuần tra vòng lại.” Trần Vũ khẽ nói.
Khải Thiên gật đầu. Hai người luồn qua các khe hở của bức tường, lần theo sơ đồ thu được từ một kỹ thuật viên mà họ đánh ngất. Bên trong, ánh đèn đỏ lập lòe từ các bảng điều khiển. Tiếng kim loại va chạm vang lên từng hồi – vô cảm, như nhịp thở của một con quái vật vô hình.
Ầm!
Một cánh cửa bật mở – một trong những “nhân viên” bảo vệ xuất hiện. Ánh mắt vô hồn, cơ thể lắp các mạch kim loại trên cổ.
Trần Vũ lao lên, “Cắt xuyên khí!” – một đường chém bén như gió. Cổ họng đối phương bị rạch ngọt, không một giọt máu, chỉ còn những dây điện cháy xém.
“Không còn là con người…” Trần Vũ khẽ nói, giọng trầm xuống.
Khải Thiên bắn một mũi tên – xuyên qua cả lớp kính chống đạn, ghim chặt một nhà khoa học đang điều khiển. Máu loang trên bàn điều khiển, báo động vang lên.
“Xâm nhập trái phép! Cảnh báo cấp 3!”
Từ phía xa, hàng chục lính gác tràn ra – tất cả đều đeo mặt nạ cảm biến thần kinh, di chuyển theo một nhịp như robot.
Trần Vũ lùi lại sát Khải Thiên. “Giờ thì đánh thật sự rồi.”
“Được.”
Chiến đấu bùng nổ.
– Trần Vũ tung ra liên hoàn chiêu “Lưỡi cắt liền khí,” vết chém tạo thành sóng xung kích xé rách lớp giáp bọc ngoài.
– Khải Thiên bật “Mắt Diều Hâu,” mỗi mũi tên bắn ra đều ghim chính xác vào các điểm điều khiển cảm ứng gắn sau gáy đối phương.
Một tên to lớn gầm lên, mang giáp nặng và khiên từ công nghệ cũ. Hắn lao thẳng về phía họ.
“Mũi tên xuyên giáp!”
Khải Thiên nén hơi, tập trung mọi sức mạnh, bắn – mũi tên chạm ngực hắn, xuyên giáp, thổi tung hắn ngược vào tường.
Cuối cùng, họ tiến vào phòng máy trung tâm – nơi lưu trữ dữ liệu và điều phối toàn bộ hệ thống điều khiển thần kinh.
“Một phát nổ thôi là đủ.” Trần Vũ lắp đặt chất nổ lấy từ đống thiết bị bỏ đi.
“Nhưng dữ liệu về những người đã bị thí nghiệm…”
“Đã sao?” – Trần Vũ nhìn thẳng vào Khải Thiên. “Cậu định cứu từng người một? Hay là ngăn nó tái diễn lần nữa?”
Khải Thiên siết chặt nắm tay. Cậu nhìn lên bảng điều khiển – danh sách dài những cái tên, trong đó có cả cha mẹ Khang và Linh – đều ghi chú: “Thử nghiệm thất bại.”
Lửa trong mắt cậu bùng lên.
“Thôi thì… cho nó kết thúc tại đây.”
BÙM!!!
Cứ địa Trạm 9 nổ tung sau lưng họ. Bầu trời rực sáng như vỡ ra, từng tia lửa đỏ cam soi rõ nét mặt cả hai – đầy bụi đất, máu và cả nỗi buồn chưa dứt.
Khang và Linh được đưa về một nơi trú ẩn an toàn.
Trần Vũ lặng lẽ nói: “Chỉ là một nhánh thôi. Tổ chức này không dễ sụp đổ thế đâu.”
Khải Thiên nhìn về phía chân trời: “Vậy thì mình sẽ phá từng nhánh. Dù có bao nhiêu đi nữa…”